Sau ngày Quốc khánh, Thần Hi rõ ràng trở nên bận rộn. "Em hãy nói một chút về em và Nhan Đà, hai người xuất sắc như vậy, tại sao một cái lời mời mà cũng không nhận được a?" Giáo sư Trần Doanh tỏ ra chán nản khi đề cập đến vấn đề này: "Đáng lẽ các em đã có cơ hội thực tập sớm, nhưng bây giờ có vẻ như các em phải đợi đến khi tốt nghiệp." Thần Hi và Nhân Đà nhìn nhau, sau đó đứng trước bàn với lương tâm cắn rứt nghe để gia sư nói. Trên thực tế, không phải hai người bọn họ không có lời mời, ngược lại rất nhiều tiền bối lần trước đến đều đã lén lút liên hệ, hỏi bọn họ có ý định tới thực tập trước hay không. Thần Hi muốn trở thành một ngôi sao lớn, Nhan Đà muốn ở lại trường, nên cả hai đều từ chối. Cả hai không dám nói với giáo sư về việc này. Cứ tưởng thế này là xong, ai biết sau mùa thu sẽ có sự dàn xếp. "Không, chuyện này ta không cam lòng, hai học trò của ta ưu tú như vậy, tại sao bọn họ không chọn?" Thần Hi đưa tay ra để nói lên ý kiến: "Em cần phải biết lý do." Học sinh của giáo sư không thể chịu nổi sự bất bình này. Nhan Đà dùng khuỷu tay đẩy đẩy Thần Hi,và đôi mắt cô ấy ra hiệu cho Thần Hi ý định muốn ngăn Thần Hi lại. Nếu cuộc gọi này được thực hiện, nó sẽ được tiết lộ. "Lão sư, ngài đừng vội đuổi chúng ta đi." Thần Hi chớp chớp mắt, dùng ngón tay nhéo nhéo bắp đùi, hít một hơi, "Chúng ta muốn cùng ngươi ở lại thêm hai năm." Thần Hi đã thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình rằng nàng sẽ được bầu làm nữ diễn viên trong tương lai, và nàng đã suýt khóc khi thể hiện điều đó với giáo sư của mình. "Chúng em nhớ người rất nhiều." "thật sự?" Trần Doanh ngước mắt lên nhìn Thần Hi sau đó chuyển mắt sang Nhan Đà từ từ rút tay về điện thoại cố định. Nói thật, giáo sư cũng rất thích hai đứa trẻ ưu tú này. Đặc biệt là khi Trần Doanh lần đầu tiên dẫn dắt một sinh viên tốt nghiệp trong năm nay, cảm xúc của giáo sư đối với Thần Hi và Nhan Đà chắc chắn sẽ khác với cảm xúc của những sinh viên tương lai. Hai người gật đầu khẳng định, biểu thị ngầm hiểu đã chia sẻ sáu năm, đồng thanh nói: "thật sự!" Thật hơn cả kim cương. "Chỉ biết nói những lời hay" Trần Doanh cười trong hai phút với khuôn mặt trống rỗng. "Không muốn đi thì không đi." Trần Doanh bảo hai người tìm một chỗ ngồi, "Thực sự là không được, sắp tốt nghiệp giáo sự sẽ tìm cho các em một chỗ." Nhan Đà và Thần Hi vừa mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng sao đó cả hai điều trở nên căng thẳng. "Bất quá, học kỳ này hai người không có nhiều tiết học, bình thường viết bài, ở trường cũng nhàn rỗi, không bằng đi chăm sóc tân sinh đi." "Đầu năm học học nhiều, không có huấn luyện quân sự, trường học dự định sau quốc khánh sẽ khai giảng, hiện tại không nóng lắm, vừa vặn huấn luyện nửa tháng." Trần Doanh nhìn Thần Hi và Nhan Đà chống khuỷu tay lên bàn và chống cằm trên mu bàn tay, nở một nụ cười "cười tươi": "Thiến Thiến, hai người định thu nhận học sinh mới, hay là ta tìm mối quan hệ đưa các ngươi đi thực tập?" "..." Ý định của người hướng dẫn không cần phải quá rõ ràng. Trần Doanh dù sao cũng mang theo hai người bọn họ hơn một năm, vừa rồi Thần Hi ngăn cản nàng gọi điện thoại, nàng biết hai người bọn họ đều có ý nghĩ của mình."Thu nhận học sinh mới a." Thần Hi thở dài, biết rằng nàng không thể trốn thoát. Năm ngoái khi nàng học năm thứ nhất nghiên cứu, các tân sinh viên do chị năm thứ hai nghiên cứu dẫn đầu, năm nay đến lượt nàng cũng như thường lệ. Vài ngày trước khi Nhan Đà nói với nàng về vấn đề này, Thần Hi vẫn giả vờ như không nhìn thấy nó. "Ngoan~" Trần Doanh rất hài lòng với học sinh của mình. "Các em là gương mặt đại diện của trường chúng ta, và chắc hẳn các em rất nổi tiếng trong giới tân sinh viên." Trần Doanh rất tin tưởng vào Thần Hi và Nhan Đà. Huấn luyện quân sự sẽ chính thức bắt đầu vào ngày mai, và các huấn luyện viên đã đến trường trước thời hạn, và sẽ phát quân phục huấn luyện theo lớp vào buổi chiều. Buổi trưa khi ăn đồ ăn mang đi trong ký túc xá, Nhan Đà nói với Thần Hi: "Chúng ta làm việc cùng nhau." "Phân công như thế nào?" Thần Hi nhướng khóe mắt ửng hồng, "Không được lười biếng." Thần Hi dùng một tay ôm mặt nàng, với vẻ mặt tinh tế. "Cậu làm sao có thể nhẫn tâm để tớ phơi nắng nữa tháng, với gương mặt trong tương lai trở thành đại minh tinh, ?" Nhan Đà bị động tác của Thần Hi k1ch thích đến mức vô cớ rùng mình, "Mặc quần áo vào." Thần Hi tiếp điện thoại, "Vậy cậu nói cho tớ biết, cậu sẽ phân chia công việc như thế nào?" "Huấn luyện quân sự lúc bắt đầu sẽ rất nhanh đến lúc kết thúc sẽ có nhiều việc ,bình thường cũng không có việc gì làm, cho nên ba ngày đầu hai chúng ta đi làm quen, sau đó hai người thay phiên nhau." Sự sắp xếp khá hợp lý. "Được, " Thần Hi nói, "Mấy ngày nay tớ vừa vặn không có việc gì, tớ sẽ đi tìm ngừơi trước." "được rồi." "Thiến Thiến, cậu không định làm phim truyền hình sao? Đại tiểu thư không có ý kiến chứ?" Tiếu Tiếu tò mò xen vào. Là một fan lớn hâm mộ cp, cô ấy muốn được ăn mặt ngọt...... "Bộ phim truyền hình sẽ không có vai diễn của tớ cho đến nửa cuối tháng." Về phần Lê Chỉ—— "Đại tiểu thư đã đi công tác." Thần Hi đang cúi đầu gửi tin nhắn cho Lê Chỉ: [Hôm nay chị có uống nước nóng không? ] Lê Chỉ đã đi công tác trong hai ngày qua nhưng trùng hợp là ngày mà bà dì( đèn đỏ) của Lê Chỉ đến , Thần Hi mỗi ngày đều sẽ gửi cho nàng những lời chào buổi sáng, buổi trưa và buổi tối, để thể hiện rằng bản thân quan tâm đến đại tiểu thư. Tuy nhiên, trong mắt Lê Chỉ lời nói của Thần Hi dường như đang hỏi mình theo một cách khác, "Bảo bối, hôm nay bà dì đi rồi à?" Nửa ngọt nửa đắng. [Vẫn chưa.
] Lê Chỉ đáp lại Thần Hi hai từ và đặt điện thoại xuống. Trợ lý đưa tài liệu cho Lê Chỉ, nhẹ giọng hỏi: "Lê tổng, danh sách mời dự tiệc sinh nhật của ngài đã lập xong, ngài có muốn xem qua không?" "Đặt ở đâu, lát nữa sẽ xem," Lê Chỉ lạnh lùng nói, không giống như đang nói về tiệc sinh nhật của mình mà giống như đang giải quyết công việc, "Cậu đã quyết định địa điểm tổ chức tiệc chưa?" "Đã định, đến lúc đó ta đi xem trước." Lê Chỉ gật đầu, "Đừng phạm sai lầm." Trợ lý, "Vâng." Kể từ khi Lê Chỉ có thể nhớ, sinh nhật của nàng chưa bao giờ được tổ chức đơn thuần, mà chỉ để tập hợp mọi người lại với nhau để thảo luận về công việc kinh doanh dưới biểu ngữ sinh nhật của Lê Chỉ. Cũng như công việc bình thường, tất cả chỉ về vấn đề giới giải trí, không có gì vui cả. Điện thoại trên bàn rung lên, Lê Chỉ cau mày cầm lên xem. Là Thần Hi gửi cho nàng một tin nhắn: [Hôm nay tâm trạng đại tiểu thư không tốt~/em tức giận.
] Gói biểu cảm là một chú gấu trúc đỏ với hai tay chống nạnh và đôi má phúng phính, tròn trịa và dễ thương. Khóe miệng Lê Chỉ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại. Lê Chỉ nhắn hỏi Thần Hi: [Bây giờ em đang làm gì? ] Nhìn thấy tin tức này, Thần Hi chớp mắt hai lần. Thần Hi gửi tin nhắn cho Lê Chỉ vì Thần Hi quan tâm đến phú bà tỷ tỷ, nhưng tin nhắn cá nhân của Lê Chỉ có nghĩa là Lê Chỉ muốn trò chuyện với Thần Hi Thần Hi trả lời: [Đang nghĩ về chị.
] Lê Chỉ ở bên kia điện thoại ngơ ngác nhìn bốn chữ này, lông mi mất tự nhiên giật giật, tựa hồ có chút xấu hổ. Đó là một cảm giác kỳ lạ, giống như đột nhiên ăn một chiếc kẹo bông xốp rất ngọt ngào. Những viên đường mềm tan trong miệng, vị ngọt ngào chảy xuống gốc lưỡi đến tận đáy lòng, đến hơi thở thở ra cũng có vị ngọt ngào. Lê Chỉ di chuyển ngón tay, muốn trả lời Thần Hi, nhưng Lê Chỉ không biết nên trả lời gì. Cuối cùng, Lê Chỉ nói: [Ngày kia chị trở về, đến thời điểm sẽ gọi cho em.
] Lê Chỉ cảm thấy rằng bản thân khá tự ti khi chỉ là một công cụ. [Được rồi.
] Thần Hi không nghĩ về điều đó, quay trở lại giao diện chính để xem lớp diễn xuất mà mình đã báo cáo trực tuyến. Con gái mà ngày bà dì sẽ có