Da mặt dày như Thần Hi nhưng cho đến khi rút tay ra nàng lại có cảm giác da mặt có chút nóng lên. Giáo sư giữ hai người nàng lại, cười hỏi: "Các ngươi quen nhau sao?" Thần Hi nhìn Lê Chỉ với vẻ mặt không tự nhiên. Mối quan hệ giữa hai người nếu nói biết thì chưa xác địn, còn nói không quen biết cũng không phù hợp. Trong một mối quan hệ khó xử giữa sinh viên và cựu sinh viên. Ngay khi Thần Hi đang do dự không biết nên trả lời với giáo sư của mình như thế nào thì Lê chỉ là người lên tiếng trước. Nàng thu hồi ánh mắt nhìn Thần Hi, mặt không biểu tình, ngữ khí hờ hững: "Ta không biết." Ba chữ lanh lảnh đã phong tỏa sự buông thả và ngông cuồng của hai người vào đêm hôm đó tại ngôi nhà của Lê gia và không nói thêm bất cứ điều gì. Khi cả hai gặp lại nhau , Thần Hi là một học sinh xuất sắc trước mặt giáo viên, không giống như một cô hầu gái táo bạo sẽ quỳ trên đệm ghế với rượu đỏ trong miệng để đút cho Lê Chỉ. Cho dù nàng rời đi không lời từ biệt, nhưng sự tu dưỡng của đại tiểu thư vẫn khiến nàng lựa chọn không đáng giá về cuộc sống riêng tư của người khác.. Ít nhất là giữ thể diện và danh tiếng của nàng trước mọi người. Thần Hi sững sờ nhìn Lê Chỉ, Lê Chỉ đã nói chuyện với giáo sư của nàng về việc quyên góp và thu nhận học sinh. Còn nàng, nang chỉ là một học sinh bình thường đi theo sau giáo sư, không ó dư thừa ánh mắt nào chú ý đến.. Cô gái trẻ đang tập trung vào công việc của mình chỉ có những tài liệu hợp đồng trong tay, và vẻ ngoài nghiêm túc của cô ấy hấp dẫn hơn so với ngày hôm đó khi cô ấy cài nửa cúc áo. Thần Hi ngồi bên cạnh giaó sư và yên lặng lắng nghe, tay trái vô thức nắm lấy tay phải của bản thân, ánh mắt chuyên chú nhìn đến Lê Chỉ "Thần Hi." Cửa phòng khách đột nhiên bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Nhan Đà đứng ở cửa thở hồng hộc, giống như vừa diễn tập xong liền chạy tới. Nàng gật đầu với giáo sư của mình và hướng đến Lê Chỉ cúi đầu xin lỗi, "Em xin lỗi đã làm phiền, em có việc gấp cần tìm Thần Hi" Giáo viên liếc nhìn mắt nhìn Thần Hi sau đó nhìn sang Lê Chỉ Lê Chỉ khoanh chân, dùng ngón tay lật giở tài liệu trên đùi, mặt không biểu cảm. "Em đi đi ." Giáo viên ra hiệu Trần Hi. Thần Hi bối rối nhìn Nhan Đà, đi đến cửa và hỏi cô ấy một cách nhẹ nhàng, "Sao cậu lại ở đây? Có chuyện gì xảy ra trong buổi diễn tập của chương trình sao?" Giọng nàng rất nhỏ, Lê Chỉ đang ngồi trong phòng mơ hồ nghe không rõ. Nhưng lời nói của Nhan Đà có thể được nghe thấy. "Tớ lo lắng về cậu." Tay Lê Chỉ đang lật tài liệu dừng lại, khóe mắt liếc nhìn ra ngoài cửa. Cô gái đứng trước mặt Thần Hi mặc một chiếc váy màu đỏ rượu, và cô ấy cũng có một khuôn mặt xinh đẹp khó quên. "Đó là Nhan Đà cùng với Thần Hi là bạn cùng phòng trong nhiều năm và họ có mối quan hệ tốt.
Họ đều là học sinh của tôi.
Nhan Đà thường xử lý mọi việc một cách bình tĩnh.
Em ấy phải vội vàng như vậy hẳn là có việc gấp" Thấy Lê Chỉ nhìn về phía cửa, giáo sư nhẹ nhàng giải thích, mọi lời nói đều mang ý nghĩa đang khen học sinh của mình. Thần Hi đi ra ngoài đóng cửa lại, hoàn toàn ngăn cản bên ngoài nói chuyện thanh âm. Lê Chỉ cụp mi, tiếp tục lật xem tài liệu trong tay, nhưng đối với Nhan Đà , nàng không có hứng thú lắm. "THần Hi là học sinh như thế nào?" Lê Chỉ tựa hồ không quá để ý câu hỏi tùy tiện này, thậm chí còn không ngừng lật xem tài liệu trong tay. Khi nói về học sinh của mình, Trần Doanh giáo sư liền có thể mở đầu cuộc trò chuyện. "Thần Hi được các sinh viên chưa tốt nghiệp của trường trực tiếp đề bạt.
Em ấy đã ở trường được sáu năm và hàng năm đều được trao học bổng quốc gia." Trần Doanh thường không gọi sinh viên bằng biệt dan, bất quá gọi nhiều lần nên quen miệng. "Nếu muốn nói về Thiến Thiến a, rõ ràng là dựa vào thực lực ,khuôn mặt của bản thân em ấy.
Bất kể là Thành tích hay hội học sinh, Em ấy đều đang làm rất tốt." Lê Chỉ ánh mắt rơi vào văn kiện bên trên, không có lật sang trang tiếp theo. Thiến Thiến "Đứa trẻ này không chỉ xuất sắc mà còn có lý trí và có thể chịu đựng gian khổ.
em ấy coi thời gian ngủ của người khác như một công việc bán thời gian của bản thân.
Tôi chưa từng nghe nói về việc em ấy có quan hệ yêu đương với bất kì ai trong hai năm liền, tôi đoán là vì sợ khi yêu sẽ làm chậm quá trình kiếm tiền của em ấy.." Lê Chỉ cầm văn kiện dừng một chút, nhíu mày nói: "Gia cảnh nàng không tốt sao?"Có lẽ là bởi vì cảm thấy mình quá nhiều chuyện, hoặc là bởi vì vô ý mà xen vào chuyện riêng tư trong nhà người khác, Lê Chỉ nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi." Nàng nói: "Nếu có những học sinh mà gia đình thực sự khó khăn trong thời gian đi học, công ty của Lê Thị sẽ xem xét thành lập một học bổng cho học sinh nghèo bắt đầu từ học kỳ này để giúp học sinh hoàn thành việc học của mình tốt hơn." Đôi mắt của giáo sư Trần Doanh sáng lên, dường như rát vui vẻ mà vỗ tay. Đây là điều tốt cho cả nhà trường và học sinh. Đối mặt với ánh mắt rực lửa của Trần Doanh, Lê Chỉ lật qua các tài liệu, "Học sinh có năng lực trả lại cho nhà trường, và các công ty trả lại cho xã hội.
Đó là một công việc phúc lợi công cộng.
Lê Thị đã nghĩ đến việc làm điều đó, và bây giờ là chỉ là một cơ hội." "Thật tốt quá," Trần Doanh lấy điện thoại di động ra, "Tôi sẽ bảo hiệu trưởng nói với Lê tổng về điều này." "Không vội, " Lê Chỉ ngăn lại nàng, do dự nói: "Thần Hi?" "Ôi Thiến Thiến." Trần Doanh đã không hỏi về gia cảnh của học sinh, nhưng thấy rằng Thần Hi thường sắp xếp việc vừa học và vừa làm bán thời gian, nàng cho rằng điều kiện gia đình của Thần Hi có thể khó khăn.. Đặc biệt là trong hai năm sinh viên năm nhất và năm thứ hai của Thần Hi, nàng điên cuồng với công việc bán thời gian, và có vẻ như nàng đang thiếu tiền. Sự việc này đã được đưa lên diễn đàn của trường. Vào thời điểm đó, chi phí sinh hoạt hàng tháng của Thần Hi có thể chỉ là hai hoặc ba trăm. Ở một thành phố lớn như vậy, sinh hoạt phí của đại đa số học sinh cấp hai đều là một hai nghìn một tháng, đừng nói đến nàng xuất thân từ gia đình giàu có. Vào thời điểm đó, Thần Hi chỉ tiêu hai đến ba trăm mỗi tháng, sau đó khi Trần Doanh sau đó nghe qua điều đó, cô ấy không thể tưởng tượng được Thần Hi sẽ sống như thế nào. "Tôi từng nghe có người nhắc qua, nói Thiến Thiến từng ở nơi công cộng ngất xỉu, cũng không biết có phải hay không hạ đường huyết." Lê Chỉ dùng ngón tay cái xoay xoay phần cuối của tài liệu,