Bữ tiệc chiêu đãi kéo dài đến gần 12 giờ trưa, Hiệu trưởng nhà trường mời mọi người dùng bữa tại căn tin để ôn lại cuộc sống sinh viên ngày xưa.
Đến lượt Lê Chỉ , nàng lễ phép xin lỗi: "Ta hiện tại còn có việc bận, hẹn lần sau cùng nhau ăn cơm.
" Nàng nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay và nói với hiệu trưởng, "Sau khi trở về ta sẽ cử người đến nói chuyện với ngài về việc học bổng mà ta đã đề cập trước đó.
" "Hảo ,hảo, " hiệu trưởng trên mặt mang theo nụ cười nói, "Chúng ta đều ở cùng một thành phố, muốn ăn cơm lúc nào cũng có thể , hôm nay không thể cũng không sao.
" Hiểu trưởng xoay người liếc mắt nhìn Trần Doanh giáo sư, "Vậy ta cho người tiễn ngươi đi ra ngoài?" "Không cần, ngài trước làm việc.
" "Hảo, chúng ta trước nói đến đây.
" Sau khi bắt tay với Lê Chỉ, hiệu trưởng quay người mời những người còn lại đi về phía nhà ăn.
Sau khi Lê Chỉ và những người khác rời đi, nàng đưa tập tài liệu trong tay cho trợ lý.
"Những việc của ngày trước hủy bỏ,.
Ngươi có thể tự mình quay về, ta còn có một số việc riêng cần giải quyết.
" "Được.
" Trợ lý lấy chìa khóa xe ra, hai tay đưa cho Lê Chỉ, "Vậy Lê tổng lái xe cẩn thận một chút.
" Lê Chỉ gật đầu và cất chìa khóa, sau đó quay trở lại thính phòng.
Bây giờ đã là giữa trưa, cả tòa nhà không có học sinh nào, Lê Chỉ đứng ở cửa giảng đường, nhẹ nhàng mở cửa.
Những tấm rèm cản sáng bằng vải dày sẫm màu trong khán phòng không được kéo ra, bên trong ánh sáng lờ mờ và nhiệt độ mát mẻ.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, cũng chẳng thấy ai ở đó.
Lê Chỉ nhíu mày, khuôn mặt vốn lạnh lùng gần như đóng băng.
Thần Hi không đến? Nàng bước vào nửa bước, cánh cửa phía sau tự động đóng lại, trái tim Lê Chỉ đột nhiên thắt lại, vừa định quay người lại thì có người vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.
Mùi thơm cơ thể quen thuộc của đối phương truyền đến, hai tay vừa định giãy giụa của Lê Chỉ chợt hơi khựng lại, bị người phía sau ôm đến nàng đưng im tại chỗ.
Thần Hi tựa cằm lên bờ vai nhỏ gầy của Lê Chỉ, siết chặt cánh tay, thổi nhẹ vào tai nàng: "Đại tiểu thư, chị tìm em sao?" Thu đến cuối tháng chín không bao lâu, thời tiết còn tương đối nóng, mọi người cũng không mặc nhiều quần áo, hiện tại ở gần như vậy, Lê Chỉ có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp sự mềm mại của Thần Hi.
Nàng cứng ngắc đứng lên, khóe mắt liếc về phía sau, giọng nói có chút lãnh đạm, "Những học sinh giỏi xuất sắc của trường đều hành xử như vậy sao" Nghe có vẻ sởn gai ốc.
Thần Hi cũng không chịu thua, "Ai lại có thể là tấm gương tốt như học tỷ a.
" Mọi người đều cùng nhau học chung trường, không có thể so sánh ai tốt hơn ai.
Thần Hi quay đầu nhìn Lê Chỉ, mái tóc dài xõa xuống bờ vai, vài sợi rủ xuống trước mặt Lê Chỉ, "đại tiểu thư không phải kêu em tới nơi này chờ chị hay sao?" Lê Chỉ ban đầu muốn nói điều gì đó với nàng , nhưng Thần Hi lại nghĩ rằng nàng đến tìm mình là muốn thêm lần thứ hai Nếu như một người khác Thần Hi sẽ không nhận lời mời, nhưng lại là đại tiểu thư thì đó là một câu chuyện khác.
Cảnh tượng ân ái của hai người đêm đó dường như vẫn còn hiện ra trước mắt nàng.
Tư vị ngọt ngào cùng ngứa ngáy k1ch thích dây thần kinh Thần Hi nhẹ giọng hỏi: "học tỷ, lúc học đại học tỷ có làm chuyện gì quá đáng không?" Trong tình huống này, làm sao Lê Chỉ có thể không biết nàng đang hỏi về vấn đề gì.
Thấy Lê Chỉ vẫn im lặng, Thần Hi nhướng đuôi mắt và nở nụ cười rạng rỡ hơn.
"Buổi trưa, mọi người về ăn cơm và nghỉ trưa.
Cả tòa nhà không có ai, camera ở trong phòng này đã được em tắt đi".
"Vậy học tỷ, tỷ có muốn cùng em bù đắp lại chuyện đại học mà khiến tỷ tiếc nối không?" Lê Chỉ muốn từ chối, sự giáo dưỡng của nàng không cho phép bản thân làm những loại chuyện này ở bên ngoài.
Hôm đó hai người từ thư phòng đi vào phòng ngủ, hoàn toàn là ngoài ý muốn sau khi uống rượu.
Lê Chỉ không ngừng hối hận về những gì mình đã làm, nhưng nàng không muốn làm điều đó lần thứ hai khi tỉnh táo.
Bên cạnh đó, trường học là nơi thiêng liêng để học tập, giảng đường là sân khấu để học sinh biểu diễn! Đại tiểu thư chuyển hướng sự chú ý của nàng, cho đến khi Thần Hi cởi cúc áo sơ mi thứ ba, thần kinh căng thẳng của nàng mới hoàn toàn đứt đoạn.
"Đây là trường học!" Lê Chỉ giơ cánh tay ngăn lại động tác của Thần Hi, tay Thần Hi bất động gần bên trong áo sơ minh của minh Sự tự chủ của đại tiểu thư đang chùn bước ở vị trí của Thần Hi và nàng đang ngoan cố chống cự.
Lê Chỉ lạnh lùng nói, tay đang nắm lấy cổ tay của Thần Hi, không có ý định rút nó ra.
"Trường học không phải chỉ dành cho học sinh sao?" Môi Thần Hi dán lên gáy Lệ Chi, chóp mũi vô ý lướt qua vành tai của nàng.
Hơn nữa, bây giờ chỉ có hai người họ trong khán phòng.
"Nước hoa của đại tiểu thư thơm thật.
" Thần Hi nhìn không ra là mùi gì, hiển nhiên không phải loại nước hoa đường phố.
Mùi thơm nhẹ thanh mát giống như đại tiểu thư, độc đáo không ai có thể có được.
Trong khi nói chuyện, Thần Hi đưa tay vào chiếc áo lót nửa cúp của Lê Chỉ.
Hơi thở của Lê Chỉ gấp rút trở nên căng thẳng.
Cơn gió buổi trưa khẽ vén góc rèm, lộ ra một hai tia sáng, sau đó rèm buông xuống che khuất mọi thứ.
Lê Chỉ vẫn còn không thể hiểu được với học sinh giỏi mà giáo sư Trần Doanh cho là vừa học giỏi tính cách lại điềm tĩnh, ít nói và sống nội tâm,nhưng với cô gái ngồi dang rộng hai chân trên bàn trước mặt hoàn toàn khác nhau.
Bên ngoài giảng đường trồng một hàng cây cổ thụ tiếng ve kêu trên cây rất ồn ào, những âm thanh phần còn lại của chuyển động trong giảng đường đều bị che lấp.
Nửa tiếng sau , Thần Hi lấy khăn giấy ướt ra cẩn thận lau sạch tay của Lê Chỉ.
Lê Chỉ cúi đầu nhìn nàng, cô gái trầm mặc nghiêm túc, hàng mi dài dày phủ lên mí mắt một vệt bóng nhỏ, như đang tập trung tinh thần vào việc gì đó rất nghiêm túc.
Thần Hi tựa hồ cảm nhận ánh mắt đang hướng về phía mình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lê chỉ, ánh mắt hai người vô tình chạm vào nhau.
Biểu cảm của Lê Chỉ có chút mất tự nhiên, nàng cau mày che đậy, trong mắt lộ vẻ không kiên nhẫn.
Thần Hi mỉm cười nắm lấy tay nàng, tự nhiên đưa ngón trỏ hướng lên môi nàng hôn lấy "chụt" một tiếng.
Tiếng ve sầu không biết từ lúc nào biến mất, trong thính phòng yên tĩnh lúc này thanh âm vừa rồi vang lên vô cùng lớn.
Lê Chỉ rút tay lại, vành tai nàng mẫn cảm dần ửng đỏ.
Không khí trong khán phòng dường như đặt biệt dần nóng hơn.
Thần Hi hoàn toàn không để ý, chỉ là khom người nhặt lên khăn giấy ướt mà vừa rồi đã bị hai người ném trên mặt đất sau đó mang đến thùng rác bỏ vào.
"Có muốn ăn gì không?" Thần Hi lau tay xong quay đầu nhìn nàng, vỗ túi vải, "Đi, em mời chị ăn gì đó.
" Căn tin lúc này không có đồ ăn, cho dù có Thần Hi, cũng không dễ dàng dẫn Lê Chỉ đến đó, nếu đụng phải mọi người thì rất xấu hổ Cũng may nếu gần trường cũng không thiếu đồ ăn Có rất nhiều cửa hàng ,quán ăn buổi trưa vẫn mở cửa và còn có nhiều món ăn nhẹ giống bán ở chở đêm.
Trường đại học của Thần Hi ở đây, cho nên khi nói đến đồ ăn, nàng biết nhiều hơn so với Lê Chỉ.
Thời tiết nóng bức, Thần Hi lấy tay che mặt cho Lê Chỉ và đưa nàng đi mì ăn thạch.
Bởi vì quá gần, Lê Chỉ cũng không cần phải lái xe Sau khi vào cửa hàng, nàng chọn một chỗ gần máy điều hòa, Thần Hi gọi hai phần mì thạch.
Thông thường các cửa hàng và quán ăn vừa mới tan học sẽ rất đông, tìm được chỗ ngồi rất khó, nhưng bây giờ đã quá giờ nghĩ trưa cho nên trong cửa hàng không có một bóng người.
Trong khi