Úc Thiến mang thai .
Chuyện này không thể qua được cặp mắt của Khâu Dung vì dù gì bà cũng là người từng trải, khi phát hiện tim bà hẫng đi một nhịp, sắc mặt nhất thời khó coi .
Gọi con vào phòng, Khâu Dung không vòng vo hỏi,"Thiến Thiến, đứa bé trong bụng là của ai ?"
Úc Thiến vén những sợi tóc cản trở tầm mắt, đáp "Tạ Sở ."
"Cái gì?" Khâu Dung đinh ninh mình nghe lầm, hỏi lại "Con nói của ai ?"
Úc Thiến mặt không đổi sắc, lặp lại một lần,"Mẹ, đứa nhỏ này là của Tạ Sở ."
Hết đường nghi ngờ, lồng ngực Khâu Dung phập phồng kịch liệt, bà nhìn con gái,"Con ngốc hay hồ đồ vậy hả ?"
Úc Thiến rất bình tĩnh,"Con rất tỉnh táo."
"Mẹ thấy con điên rồi !" Khâu Dung đi qua đi lại,"Tạ Sở gì đó đâu? Thái độ của cậu ta thế nào?"
Úc Thiến nói,"Anh ấy không biết."
Khâu Dung không nói nên lời, đỏ mắt, nửa ngày, đẩu môi nói,"Tại sao con cứ hành hạ bản thân mình vậy chứ?"
Tại sao? Úc Thiến trong lòng thở dài, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo.
Đơn giản chính là không buông bỏ được .
Cô không cam tâm nhìn thấy Tạ Sở sống thoải mái, nói quên liền quên không còn một mảnh giáp.
Khâu Dung cả người phát run,"Con còn chưa quên được nó nữa." Đã bao nhiêu năm rồi, sao còn không thể bước qua cái hố đó chứ!
"Mẹ, con sắp bốn mươi tuổi rồi." Úc Thiến qua vỗ nhẹ lưng bà,"Con biết