Khó có lời nào để diễn tả sự xấu hổ tràn lan trong phòng lúc này.
Úc Thiến đột nhiên đứng dậy chạy vào buồng vệ sinh, sau đó truyền ra tiếng nôn mửa dữ dội.
Chu Tử Tri nghe thôi cũng đủ biết là Úc Thiến đang rất khó chịu, cô âm thầm nhìn Tạ Sở tìm kiếm chút biến đổi tinh tế nhưng đối phương hạ mi mắt, khiến cô không tìm thấy bất cứ điều gì.
Tiếng súc miệng vang lên, Úc Thiến sắc mặt nhợt nhạt bước ra, khóe mắt ẩm ướt, trên người toát ra vẻ mềm yếu.
Cô ấy nhìn Chu Tử Tri,"Em lấy dùm chị ly nước trên bàn với."
Chu Tử Tri đến lấy nước, chạm ly nước thấy nhiệt độ bên ngoài đã nguội lạnh, cô châm thêm chút nước nóng vào.
Bốn người một phòng, phân thành hai đôi, một đôi ngọt ngào thắm thiết, một đôi tràn ngập hận mới nợ cũ.
Úc Trạch gõ mặt bàn,"Chị cả, chị gọi tụi em đến có gì không?"
Úc Thiến uống một ngụm nước, cô đưa tay chỉ chỉ đầu tủ,"Dương Phàm gửi thiệp mời đám cưới cho hai đứa ."
Không khí chợt trầm xuống.
Úc Trạch lạnh giọng mở miệng,"Chị bảo tụi em đến chỉ vì cái này?"
"Dương Phàm đến tận công ty tìm chị." Úc Thiến nói,"Đi hay không tùy hai đứa chứ."
Chu Tử Tri không lên tiếng, nói gì bây giờ .
Tầm nhìn bị một chiếc bóng che khuất, theo sau là một bàn tay giơ đến, kéo cô rời khỏi chiếc ghế.
"Mang thiệp theo nè."
Úc Thiến cầm thiệp đưa qua, không phải đưa cho Úc Trạch, mà là cho Chu Tử Tri, cô nói,"Không chỉ có hai đứa, chị cũng được mời , ngay ngày mười sáu đãi tiệc tại khách sạn Uy Nhi Đặc."
Vừa rồi thủy chung bất động như chiếc móc