Trong căn phòng rộng xa hoa, dưới ánh đèn pha lê, bàn thức ăn mỹ vị phong phú.
Từ Thọ Tình phát sầu, nếu mở miệng gọi thông gia, lại có vẻ như nhà họ nịnh bợ, không đợi nổi muốn nhanh chóng đưa con gái qua, dù sao đi nữa cũng chưa nói là bàn chuyện hôn sự, chỉ mời ăn bữa cơm thôi. Còn không nói năng gì, có lẽ sẽ khiến đối phương nghĩ nhà họ sĩ diện.
Bà dùng khóe mắt nhìn Chu Kiến Huy, xem ý ông thế nào.
Chu Kiến Huy ngồi ngay ngắn trên ghế, lưng hùm vai gấu như ông bình thường chỉ tiếp xúc với các thiết bị máy móc hỗ trợ vận động, càng không biết cách xử lý tình huống này .
Một phương khác, Khâu Dung cũng bất động thanh sắc cân nhắc, mặc dù bà có đến ba đứa con, nhưng hai đứa con gái lớn còn chưa lấy chồng, con trai cũng là lần đầu tiên, nói nhiều nói dai lại thành nói dở.
Úc Thành Đức đột nhiên đặt đũa xuống, cầm ly rượu hướng Chu Kiến Huy,"Anh Chu, chúng ta cạn một ly."
Chu Kiến Huy thấy thế, lập tức cười chạm ly với ông.
Khâu Dung vẻ mặt kỳ lạ, có thấy lão Úc khách khí với người khác như vậy bao giờ đâu.
Có ly rượu đi trước mở đầu, Úc Thành Đức đưa mắt qua Khâu Dung ý bảo con gái người ta nuôi dưỡng mấy chục năm sau này phải gả đến nhà mình không biết sẽ thế nào, nên điều quan trọng nhất bây giờ là để cho họ yên tâm.
Ông suy nghĩ nói,"Anh Chu, nghe Tử Tri nói anh tuổi rồng, nhỏ hơn tôi 6 tuổi, năm nay 52 tuổi phải không?"
Chu Kiến Huy thở dài đáp,"Thời gian qua thật mau, chớp