Sau khi Úc Nguyện quay về Nhật, Trần Viễn cảm giác như cả thế giới bỗng chốc trở nên vô nghĩa .
Mỗi ngày anh mang theo vợ nhỏ (camera đó) chạy tứ phía lấy tin, lòng nhiệt huyết tụt dốc xuống đáy vực, nhìn cái gì cũng thấy khó chịu.
Một hôm ra ngoài làm việc, nữ đồng nghiệp cùng tổ ngửi ra mùi vị hết sức quen thuộc, nhịn không được trêu chọc, "Trần Viễn, tình trạng của cậu rất giống ..."
Trần Viễn điều chỉnh tiêu cự máy chụp hình, "Cái gì?"
Nữ đồng nghiệp thử nói ra hai chữ, "Thất tình."
Trần Viễn, "..."
"Không phải hả?" Nữ đồng nghiệp đổi đáp án, "Vậy tức là yêu đơn phương rồi."
Trần Viễn kéo kéo vành nón, "Chị Lý, có thể đổi đề tài khác không? Tí nữa Phong Bách Dục ra bây giờ, coi chừng bỏ lỡ kìa."
"Không đâu." Chị Lý cười cười, "Mắc cỡ à."
Trần Viễn khóe miệng co giật.
Chị Lý lưu ý nhà hàng kiểu tây đối diện, "Nếu thích ai, thì phải mở miệng nói, cậu không nói, người ta làm sao biết cậu nghĩ gì."
Động tác quay hạ cửa kính ngưng lại, Trần Viễn cúi đầu cắn điếu thuốc, tàn thuốc run rẩy, "Tụi em yêu xa."
"Yêu xa?" Chị Lý nói, "Khó trách."
"Hai người không ở chung một thành phố, đối phương nghĩ gì muốn gì cũng không biết, không phải kế hoạch lâu dài."
Đâu chỉ là không ở cùng một thành phố, bọn họ là không ở cùng một quốc gia, Trần Viễn yên lặng hút thuốc, không nói