Đàm Nhu Nhi vừa đi qua hành lang đã nhìn thấy Lâu Vĩnh đứng đợi mình.
Vừa trông thấy cô, nét mặt lạnh nhạt của hắn nhanh chóng thay bằng sắc thái lo lắng.
Bước chân dừng lại, cô bị hắn kéo đến đối diện tầm mắt, gặng hỏi.
"Đau bụng sao? Đi lâu như vậy? Anh còn định vào tìm em, sợ em vì lời nói kia mà chạy trốn mất."
Đàm Nhu Nhi mím môi, cúi đầu lựa chọn không trả lời câu hỏi của hắn.
Nhưng cho dù cô giấu kĩ, Lâu Vĩnh cũng nhìn ra được sắc mặt của cô so với lúc nãy đã kém đi rất nhiều.
Tuy nhiên, nếu cô đã không muốn nói, hắn cũng sẽ không gặng hỏi nữa.
Đưa bàn tay ấm áp của mình ra nắm lấy tay cô, kéo cô đến bàn đã đặt sẵn.
Đặt cô ngồi xuống ghế, lại tiện tay véo véo má cô vài cái, lúc này mới nhớ tới việc nhắc cô một chuyện.
"Bé con, lần này ăn cùng em tiện thể anh muốn cho em xem đối tác lớn của Lâu thị lần này luôn."
Đàm Nhu Nhi lúc này mới có động tĩnh, cặp mắt to tròn bất ngờ nhìn tới hắn.
"Ý anh là lần này anh hẹn đối tác bàn chuyện làm ăn luôn ấy hả?"
"Bingo, xem ra não của bé con đã trở về nhỉ."
"Anh...!Em chỉ hơi thất thần thôi! Nhưng mà anh bàn chuyện làm ăn thì kêu em đi cùng làm gì?"
"Bé con, đối tác là nữ đấy." - Trong đôi mắt ngọc bích kia có phần chờ mong.
"Thì sao chứ?" - Cô cũng đâu phải bạn gái danh chính ngôn thuận của hắn, nói với cô những điều như vậy làm gì, cô làm sao mà có quyền quản chứ?!
Như đọc được suy nghĩ của cô, hắn có chút hụt hẫng, bất quá nhanh chóng hồi phục tinh thần.
Liếm nhẹ viền môi, lại trưng ra nụ cười khiến người khác thần hồn điên đảo.
"Không phải lúc nãy anh nói rồi sao? Hay là ý của anh vẫn chưa đủ để em hiểu nhỉ? Anh nói, anh muốn em trở thành vợ anh, anh dùng 10 năm có lẽ để nuôi vợ anh lớn.
Nay anh muốn thu lại thành quả.
Nếu em thấy anh đẩy nhanh tiến độ quá thì chúng ta có thể bắt đầu từ việc trở thành người yêu trước, anh không ngại chờ thêm vài ngày."
Lâu Vĩnh ngưng một chút quan sát sắc mặt của Đàm Nhu Nhi, thấy không có gì đáng báo động mới tiếp tục lời của mình.
"Vậy nên Đàm Nhu Nhi à, dắt em theo để em dùng quyền uy của một người bạn gái đánh phủ đầu đối tác nữ đó đấy.
Nhu Nhi, em hiểu chưa?"
Đàm Nhu Nhi chớp mắt liên hồi, cho dù cô thật sự thông minh tinh tường.
Nhưng trong tình huống này quả thực não bộ của cô vẫn chưa kịp xử lý thông tin mà Lâu Vĩnh vừa phát ra.
"Em hiểu...!Nhưng mà..."
Đàm Nhu Nhi ngập ngừng mãi, chuyện này đến quá nhanh đi? Mới hôm qua cô còn không rõ hắn có thực lòng thích cô hay đùa giỡn, vậy mà hôm nay hắn đã nhanh chóng nhận cô làm bạn gái...!Tốc độ này cũng nhanh quá rồi.
Cuộc đối thoại của hai người nhanh chóng bị cắt đứt bởi giọng nói thanh thoát ở phía xa.
Bước đến là cô gái có mái tóc đen dài phủ xuống hai vai, trên người mặc một bộ váy liền màu trắng xẻ ngực tạo cảm giác vừa thanh thuần vừa quyến rũ.
"Hình như tôi đến không đúng lúc thì phải nhỉ?"
Lâu Vĩnh hơi nhíu mày, mùi hương từ người cô gái này phát ra quá nồng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến khứu giác của hắn.
Bởi vậy, để trán né đi mùi hương nồng nặc kia, hắn chỉ đành ngồi ra phía sau bé con nhà mình, chóp mũi dính lấy đỉnh đầu thơm mùi hoa bưởi của cô.
Phó Diệu Nghiên nhìn một màn này, trên môi vẫn thản nhiên trưng ra nụ cười tươi tắn, nhưng phía sau lưng, hai bàn tay của cô ta đã nắm chặt lấy, móng tay bấu vào da thịt khiến cô ta càng tỉnh táo hơn.
Người mình đem lòng mến mộ bao nhiêu năm, lúc này đây lại ngọt ngào nhu tình với người con gái khác không phải là mình, thử hỏi xem lòng sẽ không đau được sao?
Đàm Nhu Nhi cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt giữa ba người bọn họ, muốn đẩy Lâu Vĩnh ra để hắn tự đi bàn chuyện hợp tác của hắn.
Nhưng người đàn ông này cứ dính chặt cô không chịu buông, cô chỉ đành bất lực gượng cười chào hỏi Phó Diệu Nghiên, lại thuận tay mời cô ngồi xuống.
Phó Diệu Nghiên dù cảm thấy tình cảnh chói mắt nhưng bề ngoài vẫn thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện hai người họ.
Đôi mắt màu xám lạnh lẽo lướt qua gương mặt xinh đẹp thanh thúy của Đàm Nhu Nhi, sau dời mắt tới Lâu Vĩnh, tươi cười niềm nở đưa tay ra chào hỏi.
"Lâu tổng, hôm qua lúc ngài gọi đặt lịch hẹn tôi cùng ăn trưa, tôi nghe tới chỉ có hai người...!Vậy không biết danh tính vị đây là?"
Ánh mắt của Phó Diệu Nghiên thâm thúy nhìn Đàm Nhu