"Hứa Thanh Thanh, cô đây là muốn làm trò mèo gì?"
"Không phải tôi xuất hiện ở đây là kết quả mà cô mong muốn hay sao?"
Chiếc xe lúc này đã bắt đầu lăn bánh, mang theo đoạn đối thoại của hai con người trong xe cách càng ngày càng xa so với nhà hàng lớn.
...
Ở một diễn biến khác, Đàm Nhu Nhi bởi vì bị ai kia dụ dỗ, vừa ăn xong đã bị nhét vào trong xe.
Lần này không còn người lái xe, cô cư nhiên bị hắn cho ngồi ở ghế phụ.
"Anh tính đưa em đi đâu?" - Ngồi nép vào một bên ghế, Nhu Nhi đưa ánh mắt dè chừng nhìn người đàn ông trước mặt.
"Em vẫn còn chưa đồng ý sẽ làm bạn gái anh!"
"Nhưng em từng nói muốn kết hôn với anh?" - Lâu Vĩnh cười, khuôn mặt sắc sảo hiện rõ ôn nhu hiếm thấy, lại dùng tay bẹo má cô một cái.
"Anh...!Mạn Mạn thực sự đã kể hết cho anh nghe?"
"Không sót một chữ."
Hai má Đàm Nhu Nhi không cần dùng phấn cũng đỏ lên như trái cà chua chín.
Chỉ có thể trách bản thân tâm sự không đúng người.
Giờ nên nói gì đây, nói rằng cô với hắn như vậy quá nhanh hả? Nhưng với tính cách kia của hắn...!Cô không chắc...
Mà Lâu Vĩnh nhìn thấy cảnh này, lại cảm thấy bé con càng ngày càng dễ thương.
Ngồi vào ghế chính, thân thể nghiêng qua thắt dây an toàn cho cô, thừa dịp cô thất thần lại bá đạo nói.
"Em có hai lựa chọn, hoặc làm bạn gái anh hoặc lập tức thành vợ của anh.
Bé con, anh sẽ cho em cái gọi là gia đình thực thụ, cha mẹ anh sẽ là cha mẹ của em.
Nếu trước đây em không tin tưởng vào tình thân, cho anh một cơ hội, anh sẽ đem những vết thương kia chữa lành.
Chẳng phải em muốn cùng em gái tương ngộ sao? Anh có thể giúp em."
Sâu trong đôi mắt kia là ánh sáng lấp lánh, là tia kỳ vọng, cũng có chút lo lắng.
Đàm Nhu Nhi cắn nhẹ môi, nhìn thẳng vào ánh mắt như ngọc của hắn, nhỏ giọng hỏi.
"Lâu Vĩnh, vì sao anh lại tốt với em như vậy? Em có chút không hiểu, vì sao người như anh lại có thể mến mộ một người như em chứ? Lại còn là từ lúc em còn nhỏ xíu, bao bọc em đến tận bây giờ..."
Lâu Vĩnh cười, thẳng người dậy, tay nắm lấy vô lăng, khớp tay nhạt màu xòe ra rồi nhanh chóng nắm lại.
Nhìn thẳng về phía trước, mãi một lúc lâu sau hắn mới mở miệng đáp lại.
"Bởi vì em nên anh mới đem lòng mến mộ.
Nói sao đây ta, vì em quá đặc biệt nên mới làm anh để ý.
Thực ra lần đầu anh gặp em không phải ở sân bóng kia...!Trước đó anh đã trộm nhìn em rất nhiều lần, tự hỏi rằng một đứa trẻ 8 tuổi vì sao lại có thể có đầu óc kinh doanh giỏi như vậy."
Đàm Nhu Nhi lúc này hơi kinh ngạc, mấp máy môi.
"Anh thật sự là ông thần tài?"
"Ông thần tài? Lại là câu này?" - Lâu Vĩnh hơi nhíu mày, hắn có thể chắc chắn nhan sắc của mình cao hơn thần tài, ít nhất một bậc có được không?
"Chính là...!Năm đó em có cảm giác bị nhìn trộm, bởi vì không muốn thần hồn nát thần tín...!Nên em gọi người kia là ông thần tài..."
Lâu