“Lâu Vĩnh, cậu có biết rằng cậu đang giấu chính bản thân mình trước mặt người con gái dành mọi tình cảm cho cậu? Tôi còn tưởng cậu đối với tình yêu của mình rất có tự tin?” - Hoắc Kỳ Vũ hơi mím môi, lại tiếp tục lời nói của mình.
Nhưng lúc này Lâu Vĩnh đã không còn chần chừ nữa mà hoàn toàn rời khỏi quán bar sầm uất kia, bỏ lại Hoắc Kỳ Vũ một mình còn lại.
Lúc này, dưới bóng đèn ấm áp của quán, khuôn mặt của Kỳ Vũ hơi trầm xuống, dưới đáy mắt là sự yên tĩnh đến đáng sợ.
Thật lâu sau, hắn ta chậm rãi thở ra một tiếng, lại cười lên, trong tiếng cười kia còn vang vảng là giọng nói trầm thấp của người đàn ông:
“Lâu Vĩnh à Lâu Vĩnh, không ngờ lại có ngày tôi nhìn thấy nỗi sợ ngu xuẩn này của cậu…”
Có kẻ cười thì sẽ có người khóc.
Tuy rằng ngoài mặt không quan tâm đ ến lời mà Hoắc Kỳ Vũ nói, nhưng trong lòng Lâu Vĩnh, dư âm của câu nói kia vẫn đọng lại trong bộ não, tựa hồ như bị vọng lại, lặp đi lặp lại liên hoàn trong não bộ của hắn.
Khiến hắn không thể nào bình tâm được.
Lâu Vĩnh sau khi rời khỏi quán bar không lựa chọn về nhà của Đàm Nhu Nhi ngay lập tức, hắn ta đương nhiên nhận ra được sắc mặt của mình nếu trở về nơi ấy sẽ khiến bé con của mình lo lắng nhường nào, mà hắn lại phải suy nghĩ ra lí do nào đó biện hộ cho cô không phải lo lắng.
Thay vì vậy, hắn tốt hơn hết vẫn nên tiến thẳng đến NN để giải quyết vấn đề của Hoắc Kỳ Vũ thì hơn.
Thực chất, lựa chọn của hắn nguyên lai vẫn là vì muốn trốn tránh khỏi Đàm Nhu Nhi, không muốn cho cô biết rằng bản thân mình bởi vì chuyện trong lòng mà không dám đối mặt với cô.
Ở bên này Lâu Vĩnh mang tâm tư nặng trĩu vác thân ngồi vào ghế chủ tịch tiếp tục điều hành công việc trong công ty.
Mà bên kia, Nhu Nhi lại mang tấm thân mệt mỏi rã rời di chuyển xuống nhà bếp dùng bữa sáng.
Ai đó nói với cô rằng chỉ có lần đầu tiên mới đau, là ai nói vậy? Đàm Nhu Nhi muốn kiện người đó với tội danh nói dối!
Nghĩ thì nghĩ vậy, Đàm Nhu Nhi tất nhiên sẽ không làm mấy việc ấu trĩ ấy.
Tuy nhiên cô phải khẳng định một điều rằng, Lâu Vĩnh đích xác là một tên xảo quyệt! Hôm qua tuy rằng không còn đau như lần đầu, nhưng hắn cơ hồ đòi hỏi cô gấp đôi so với lần đó.
Cho dù cô đã cố gắng dùng giọng điệu khẩn thiết mong hắn dừng lại.
Nhưng chính tên cáo đó lại dùng vẻ mặt vô tội đáng thương cầu xin cô chỉ thêm một lần này nữa… Một lần, một lần, lại thêm một lần.
Thẳng đến khi hai mắt Nhu Nhi mơ hồ nhìn thấy mặt trời bắt đầu ló dạng sau ngọn núi xa xa ngoài cửa sổ.
Đàm Nhu Nhi mới bắt đầu được ngủ một cách yên tĩnh.
Lại nói, khi nhìn đến bữa sáng đang được đặt trên mặt bàn, Đàm Nhu Nhi không khỏi thắc mắc.
Rõ ràng là cùng làm một chuyện như nhau, hơn hết hắn còn là kẻ dùng lực vận động nhiều gấp mấy lần cô, vậy tại sao vị cáo… ừm cáo trẻ kia vẫn còn hơi sức để dậy sớm như vậy? Còn cô thì như một con cá yếu ớt đến việc di chuyển cũng trở nên khó khăn?
Nói gì thì nói, cô có chút không phục.
Đàm Tiểu Ân không rõ sự tình, chỉ cảm thấy chị gái nhìn bàn ăn ngon mắt kia mà đăm chiêu, bộ dạng như đang ở trên chín tầng mây thì không khỏi tò mò, chiếc muỗng nhỏ cũng vì thế mà tại vị trên môi của cô bé mãi vẫn chưa thể rút ra khỏi khoang miệng.
Thật lâu sau, Đàm Tiểu Ân bởi vì không ngăn nổi tính tò mò mà cất tiếng hỏi dò la:
“Chị, đồ ăn rất ngon, cũng không hề có độc, chị cũng không cần tha thiết ngắm đ ĩa thức ăn một cách đắm đuối như vậy có được không?”
Đàm Nhu Nhi bị lời nói của em gái kéo trở về thực tại, hai má dưới ánh sáng của mặt trời rọi vào đã đỏ