Đàm Tiểu Ân nhận ra chị gái có chút khác thường, khuôn mặt đang tươi cười niềm nở bỗng chốc xụ xuống trông thấy, nhẹ giọng hỏi chị gái:
“Nhu Nhi… Nếu chị không thích… Em có thể đổi…”
Đàm Nhu Nhi lúc này liền cau mày, cốc lên vầng trán cao của em một cái rõ đau, khuôn mặt có phần trách cứ:
“Cô bé ngốc này, chị chỉ đang suy nghĩ một chút mà em đã rén như vậy rồi hả? Vậy thì sao hoàn thành được nguyện vọng của mình được chứ? Đàm Tiểu Ân, nếu chị thật sự ngăn cản em thì em cũng phải vùng vẫy để đi theo con đường mình đã chọn chứ, cứ nhu nhược vâng lời như vậy thì đến khi nào mới vươn lên làm nữ tổng tài được.”
“Đau ah… Em không muốn làm nữ tổng tài, em chỉ muốn làm em gái của chị!” - Đàm Tiểu Ân vươn tay xoa vùng bị chị gái đánh, môi hồng hơi chu lên làm nũng.
“Dẻo miệng.”
Nói là vậy nhưng Đàm Nhu Nhi thực sự bị sự dẻo miệng kia chinh phục, aiza em gái cô đáng yêu như vậy, sau này con bé yêu đương rồi lấy chồng sinh con, cô chắc chắn nhớ lắm…
“Hì, em chỉ dẻo miệng với chị hai.” - Đang nói được một nửa, Đàm Tiểu Ân khẽ hắng giọng đổi chủ đề.
- “Được rồi, em đã trả lời xong phần câu hỏi của mình, đến lượt chị, vì sao chị lại lựa chọn không tiếp tục học đại học chứ?”
“Tiểu Ân, mục tiêu của em có thể giúp đỡ cha mẹ một phần kinh doanh nên em mới theo học chuyên ngành đó.
Nhưng đối với chị, một sạp hoa nhỏ là đủ để chị có thể ngắm nhìn thế giới qua những câu chuyện của người mua hoa rồi.
Chị không thích kinh doanh đấu đá nhau trong thương trường, càng không thích bị gò bó bởi công việc căn phòng.
Hơn cả chị hiểu rõ mình muốn trở thành người như thế nào.
Nếu như em học đại học để theo đuổi ước mơ thì cô bé của chị, em đừng lo lắng cho chị bởi vì chị đã tìm thấy ước mơ của mình ngay trước mặt rồi.”
Đàm Nhu Nhi nói rất nhẹ nhàng, tựa hồ như cô đã ngắm được toàn bộ nhân sinh thông qua đôi mắt sáng ngời kia, với nụ cười mang theo tia ấm áp, cô cứ như mang Tiểu Ân bước vào khoảng trời suy nghĩ riêng của bản thân mình.
Không biết rằng chính điều ấy càng khiến cô bé ngưỡng mộ chị gái hơn.
“Nhu Nhi, em hiểu rồi.
Vậy mà ban đầu em còn tưởng rằng chị vì muốn nhường xuất vào đại học cho em nên mới nhất quyết không đăng ký nguyện vọng.
Nhưng hóa ra chị còn nghĩ xa hơn cả em nữa.” - Đôi mắt sáng rực lên sự tự hào, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên độ cong vừa vặn tạo thành nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Đôi tay con bé không tự chủ mà sờ sờ khóe mũi, Nhu Nhi nhận ra đặc điểm này, mỗi lần cô bé cảm thấy bản thân phán đoán sai sẽ đều sử dụng hành động này như muốn biểu thị sự xấu hổ của nó ra bên ngoài.
Đàm Nhu Nhi hơi cong môi, cất tiếng cười nhẹ, nhìn về phía Đàm Tiểu Ân nhỏ giọng trách yêu:
“Em ấy à, bị những tiểu thuyết ngôn tình đầu độc mất rồi, toàn suy nghĩ đến những tình tiết viễn vông mà thôi.”
“Nhưng em vẫn đúng một việc nhé, Lâu Vĩnh chính là anh rể của em!” - Đàm Tiểu Ân không chịu thua mà phồng má đáp lại.
“Người ta còn chưa biết có thể cùng chị