Edit: Yuzu
Beta: Bạch Lan Tửu
Sau khi ngồi xuống, cách giờ hết tiết chỉ còn mười phút, Hạ Ấu Thanh lại phát ngốc một hồi, cứ để thời gian trôi qua uổng phí.
Vất vả lắm hết tiết tự học này, cán sự môn sinh học giúp giáo viên dạy sinh cầm đồ đến phòng làm việc, Hạ Ấu Thanh cũng đứng lên, chầm chậm đi tới.
Không có bất ngờ gì, chỉ dạy bảo quở trách một trận, cơ bản là Hạ Ấu Thanh không nghe vào tai bao nhiêu, cô nghĩ trong lòng, chẳng lẽ đàn ông cũng có thời kỳ mãn kinh? Không thì tại sao ông ấy mắng thao thao bất tuyệt lâu như vậy mà cũng không thấy mệt?
Năm ba cao trung đúng là thời điểm mấu chốt nhất, trên đỉnh cả tòa nhà năm ba đều bị bao phủ dưới áp lực, áp lực của học sinh lớn, áp lực của giáo viên cũng không nhỏ. Trước đó không lâu Dương Nhụy bỏ học, rất đột ngột, ngay cả cô cũng không biết rõ tình hình, cứ như vậy mà rời đi không nói tiếng nào. Không hề lưu lại cách thức liên lạc nào. Trước đây Dương Nhụy có một tài khoản QQ, là do Hạ Ấu Thanh lập giúp cô ấy sau khi học xong năm ba sơ trung, nhà Dương Nhụy không có máy tính, mỗi lần lên mạng đều chạy đến nhà Hạ Ấu Thanh. Phương thức liên lạc duy nhất này cũng bị cắt đứt. Hạ Ấu Thanh tựa vào lan can hành lang ngây người, nếu sớm biết Dương Nhụy sẽ đi, hẳn là nên đưa điện thoại cho cô ấy, như vậy sẽ không đến nỗi không liên lạc được.
Buổi tối mùa hạ, ngay cả trong gió cũng cuốn theo khô nóng.
Hạ Ấu Thanh thở dài một hơi. Đúng là một con nhóc vô tình mà.
Dương Nhụy đi, chú Diệp bị bệnh, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, tới gần kỳ thi vào đại học, áp lực, phiền muộn, giống như sống trong bóng tối địa ngục vậy.
Hạ Ấu Thanh nghĩ đến Diệp Chính Thanh, may mà anh trai đã về. Một ánh nắng xé rách bóng tối.
Là chuyện duy nhất mà cô thấy vui vẻ.
Sau đó, không biết thế nào, cô lại nghĩ đến một chuyện khác. Rất nhiều năm trước, trên bờ biển kia, cũng là mùa này, ánh trăng sáng trên đỉnh đầu chiếu trên vùng biển đen kịt, giọng của Diệp Chính Thanh quanh quẩn bên tai.
"... Chúng ta sẽ có cuộc sống của mỗi người..."
Cô trằn trọc mấy chữ "cuộc sống của mỗi người" giữa kẽ răng, vẫn không thể nào hiểu được. Cô không biết sau này mình sẽ như thế nào, sẽ thành dạng người gì, tâm sự và buồn phiền của thiếu nữ ép cô không thở nổi. Giống như trước đây cô đã từng cho rằng: Diệp Chính Thanh, chỉ có thể là Diệp Chính Thanh của một mình cô, không cách nào tiếp nhận được chuyện sau này cậu sẽ có một gia đình khác, sẽ đối xử tốt với một người khác.
Chuông vào học vang lên, Hạ Ấu Thanh cùng một đám người tràn vào phòng học.
Kết thúc tự học buổi tối, Hạ Ấu Thanh cũng không ở lại trường học. Cô cũng giống như trước đây, cùng bạn học ngoại trú ra khỏi cổng trường, đi ra cửa sau lên xe buýt về nhà. Trong nhà tối om, Diệp Chính Thanh không ở nhà, cô đoán chắc là ở bệnh viện cùng chú. Cô tự làm bữa ăn khuya cho mình, sau khi ăn xong thì mở sách bài tập ra, ngồi trên bàn bắt đầu ôn tập.
Đêm rất yên tĩnh, tiếng đồng hồ treo tường tích tắc vang lên lanh lảnh.
Cạch, cạch cạch.
Thần kinh Hạ Ấu Thanh căng chặt, tối như vậy thì là ai chứ?
Nín thở ngưng thần nghe một lúc. Người ngoài cửa cũng cực kì cẩn thận, ước chừng thấy bên trong không có phản ứng gì, tiếng gõ cửa không vang lên nữa.
Hạ Ấu Thanh nắm chặt bút, đợi mấy giây, lực chú ý lại đặt lên bài tập lần nữa. Còn chưa đọc xong đề bài, tiếng gõ cửa lại vang lên, Hạ Ấu Thanh ngồi không yên, cô đi ra phía cửa, khi tay chạm tới chốt cửa, cô đổi suy nghĩ, thu tai lại rồi nhanh chóng xoay người chạy tới cửa sổ sát đất phía sau chiếc sô pha trong phòng khách, giật cửa sổ thông gió ra.
Tiếng gõ cửa vẫn còn tiếp tục.
Dưới ánh đèn đường lành lạnh, một cái bọng màu xám tro bị bậc thang trước hành lang chia làm ba đoạn, bóng cây lắc lư trong bóng đêm, Hạ Ấu Thanh nhận ra là Chu Mẫn.
Chu Mẫn cũng nhìn thấy Hạ Ấu Thanh đứng ở cửa sổ, hai người đối diện vài giây, Hạ Ấu Thanh đi mở cửa. Chu Mẫn mặc một chiếc váy dài cổ chữ V màu đen, chân mang một đôi giày cao gót màu đen đế đỏ, khí chất cao gầy xuất chúng.
Truyện được dịch và edit dự thi. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé
Hạ Ấu Thanh vội vàng mời người vào nhà, hỏi: "Chị Chu Mẫn, sao chị lại tới đây?"
Chu Mẫn không vội trả lời, ánh mắt quét một vòng trong phòng rồi mới hỏi: "Anh em đâu?"
Hạ Ấu Thanh cúi đầu cà cà đế dép: "Anh ấy ở bệnh viện... Vẫn chưa về nhà." Cô ngẩng đầu lên rất nhanh, nhìn thẳng vào mắt Chu Mẫn.
Động tác này cho người ta có cảm giác không kiên nhẫn, Chu Mẫn hiểu ý, không muốn ở lại lâu, dù sao thì cô cũng hơn Hạ Ấu Thanh mấy tuổi, huống chi sau này sẽ trở thành diễn viên, không thể ngay thẳng ngây ngô như lúc mới vào đại học bốn năm trước, thể hiện cảm xúc tùy theo bản năng được. Chu Mẫn mỉm cười, giọng nói dịu dàng: "Ừ, vậy ngày mai chị quay lại."
Hạ Ấu Thanh nói "tạm biệt", đưa mắt nhìn ra cửa. Cô đóng cửa lại rồi quay vào nhà, ánh sáng đèn xe xuyên qua cửa thông gió chiếu vào nhà.
Diệp Chính Thanh đã trở về.
Hạ Ấu Thanh mừng rỡ xoay người lại mở cửa: Ngoài cửa, Diệp Chính Thanh đứng bên cạnh cửa xe, Chu Mẫn đứng trước mặt cậu, hai người không biết đang nói gì đó.
Nụ cười trên mặt Hạ Ấu Thanh cứng lại, vung cửa chạy lên lầu.
Cửa "rầm" một tiếng, trong buổi tối an tĩnh vô cùng vang dội, tựa như trút sự bực bội trong lòng.
Diệp Chính Thanh và Chu Mẫn cùng thu lại ánh mắt.
Chu Mẫn mỉm cười: "Nghe nói cậu về, mình về nhà vừa hay tiện đường, ghé thăm cậu một lát. Cũng không có chuyện gì khác, được rồi, mình đi trước, ngủ ngon." Lúc nói câu sau cùng, Chu Mẫn cố ý thả lỏng giọng nói, vẫy tay tạm biệt Diệp Chính Thanh.
Mãi đến lúc xoay người đưa lưng về phía cậu, độ cong trên khóe môi đã hạ xuống. Tai nạn xe xảy ra với Hạ Ấu Thanh năm năm về trước đã tạo ra khoảng cách giữa cô và Diệp Chính Thanh, không cách nào vượt qua, vĩnh viễn là vết sẹo và kiêng kỵ của cậu. Mà có một số việc, sau này Chu Mẫn mới từ từ biết được.
Tình cảm mười năm của cô và Diệp Chính Thanh cuối cùng để thua vào tay một Hạ Ấu Thanh—— người "em gái" không hề có quan hệ máu mủ với cậu.
Trong nồi còn khoảng một bát canh trứng, Diệp Chính Thanh đậy nắp lại, đi ra khỏi phòng bếp. Cậu lên lầu, dừng lại trước cửa phòng Hạ Ấu Thanh, gõ cửa hai cái, thử gọi một tiếng: "Tiểu Niếp?"
Không có tiếng vang.
"Ấu Thanh?"
Bên trong im ắng.
Diệp Chính Thanh thở dài, tiếp tục thả chậm giọng điệu: "Đang giận anh à?"
Cách một lúc, bên trong truyền ra tiếng cô gái buồn bực không vui: "Không có."
Diệp Chính Thanh hạ giọng, gấp gáp gõ cửa hai cái: "Mở cửa."
Một loạt tiếng bước chân đi ra, cửa được mở, cô cầm quần áo trong tay, ngay cả nhìn cũng không nhìn Diệp Chính Thanh: "Em đi tắm." Rồi cúi đầu bỏ đi.
Diệp Chính Thanh kéo cánh tay mảnh khảnh của Hạ Ấu Thanh lại, cản đường đi của cô, cúi đầu nhìn xuống: "Xảy ra chuyện gì? Hở?"
Hạ Ấu Thanh giương mắt lên, mím môi không nói lời nào.
Hai người dây dưa một lúc.
Diệp Chính Thanh buông cô ra: "Đi tắm trước đi."
Hạ Ấu Thanh không nói câu nào đi vào phòng tắm, tiếng vòi sen truyền ra rất nhanh.
Bàn tay cầm tay cô của Diệp Chính Thanh, trong lòng bàn tay vẫn còn cảm giác da thịt nhẵn mịn và độ ấm của cô. Cậu chống hai tay lên lan can, nghe tiếng nước không ngừng chảy trong phòng tắm, lồng ngực bỗng nhiên xuất hiện nỗi phiền muộn không tên, cậu tháo lỏng cổ áo, liếc nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, dạo bước vào phòng Hạ Ấu Thanh.
Phòng cô vẫn luôn ngăn nắp sạch sẽ, Diệp Chính Thanh tiện tay cầm quyển tạp chí trên bàn cô mở ra, ánh mắt dừng lại