Edit: Yuzu
Beta: Bạch Lan Tửu
Mặc dù hiện giờ nằm trên giường không dậy nổi, người làm ba vẫn vô cùng quan tâm đến công việc của con trai.
Diệp Chính Thanh đưa mẹ về nhà rồi quay lại bệnh viện, Diệp Bắc Lương thức giấc, thấy Diệp Chính Thanh đã tắm rửa xong đang ngồi trên sô pha đọc sách, ông nghĩ đến tình trạng hiện giờ của công ty, lại nghĩ đến sự máu lạnh vô tình của Liễu Tuyết Vân. Hiện giờ, thân thể đã như thế này, con trai duy nhất có thể dựa vào lại không có ý định ở lại Đảo Thành, bên cạnh vậy mà không có đến một sợi dây giúp đỡ để ông bám vào, trong nhất thời, ông chợt sinh ra một cảm giác bi thương.
Nghe thấy tiếng thở dài của ba, Diệp Chính Thanh buông quyển sách trong tay xuống, đi tới bên cạnh ông: " Ba, ba dậy rồi, muốn uống nước không ạ?"
Diệp Bắc Lương lắc đầu, chỉ chỉ cạnh giường, ý bảo cậu ngồi xuống.
Lúc này, đêm đã rất khuya.
Diệp Chính Thanh không hề buồn ngủ, cậu ngồi ở đuôi giường, an tĩnh chờ ba mình mở miệng.
Diệp Bắc Lương ho khan vài tiếng, nói: "Đã xác định làm việc ở Bắc Kinh?"
Diệp Chính Thanh đã biết ông muốn nói đến vấn đề này.
Nơi Diệp Chính Thành thực tập ở Bắc Kinh vô cùng tốt, không gian phát triển lớn, huống hồ cậu lại thích lập trình máy tính, có thể học tập không ít thứ.
Nhưng khổ nỗi, Diệp Bắc Lương vẫn hy vọng cậu có thể về Đảo Thành. Ông không hy vọng con trai có bao nhiêu tiền đồ, có lẽ khi còn trẻ có loại suy nghĩ này, nhưng tuổi lớn, đặc biệt là trận bệnh nặng này, kéo tơ lột kén muốn cái mạng già của ông, ông càng hy vọng hai con có thể ở lại bên cạnh mình sinh sống yên ổn.
Diệp Bắc Lương tiếp tục nói: "Ba biết con không thích nghe lời này, từ nhỏ con đã có suy nghĩ của chính mình, nhưng con cũng nên suy xét cho ba và mẹ của con, chúng ta già rồi, mấy ngày nay mẹ con vì chuyện nhà mà bôn ba không ngừng, đã mấy đêm không chợp mắt. Tình hình trong nhà con cũng biết, ba tưởng tượng đến cảnh, sau này Ấu Thanh vào đại học, con cũng không ở bên cạnh chúng ta, xảy ra chuyện gì chúng ta biết tìm ai? Nếu không phải cậu nhỏ của con thọc vào cái sọt lớn như vậy, ba tuyệt đối sẽ không ép con, con thích làm gì thì làm, nhưng bây giờ con xem, ba đề nghị con nên thật sự suy nghĩ kĩ càng."
Diệp Chính Thanh hiểu rõ lập trường của ba mình, mâu thuẫn ngay trước mắt, một bên là ba mẹ già cả, một bên là sự nghiệp của cậu, dao động không ngừng, vô cùng khó xử. Diệp Chính Thanh nghĩ một lát, tạm thời trấn an ông: "Ba, bây giờ ba đừng suy nghĩ lung tung gì nữa, dưỡng bệnh thật tốt, con xin công ty nghỉ mấy ngày, khoảng thời gian này con sẽ ở bên cạnh ba và mẹ."
Cuối cùng cũng dỗ được Diệp Bắc Lương, mãi đến khi trên giường truyền tới tiếng hít thở đều đặn của ông, Diệp Chính Thanh mới quay lại ngồi trên sô pha. Cậu thở dài một hơi, ngẩn người nhìn chằm chằm lên cái bóng trên trần, xưa nay chưa từng có áp lực nặng nào khiến cậu không thở nổi, trong đầu bỗng nhiên hiện ra gương mặt của Hạ Ấu Thanh, giống như một luồng khí trong lành rót vào phổi. Cậu ngửa người dựa vào sô pha, nhắm mắt lại, nhớ tới việc vừa xảy ra trong phòng cậu.
Thời khắc cô gái nhỏ cắn ngón tay cậu đó, đã làm cậu liên tưởng đến một số hình ảnh mặt đỏ tim đập, cùng với những dòng chữ nóng bóng mới xem được trong quyển tạp chí trên bàn cô, còn có lần vô tình xông vào phòng tắm nọ, hình ảnh như nước lũ vỡ đê tràn vào trong óc cậu. Là đến từ bản năng nguyên thủy của cơ thể. Là dục vọng ngập trời mà lý trí cũng không có cách nào khống chế.
Diệp Chính Thanh, mày làm sao vậy?
Diệp Chính Thanh vuốt mặt, đi vào trong phòng tắm, tắm dưới vòi nước lạnh, lệnh cho bản thân không được nghĩ tiếp. Nếu nghĩ nữa thì sẽ phải phạm tội.
Ngày hôm sau Hạ Ấu Thanh chính thức dọn vào ở trong trường học. Việc học quá chặt, chỉ hết thứ bảy mới có thể rời trường đến thăm chú Diệp. Cô và Diệp Chính Thanh đã không liên lạc một tuần, gọi điện thoại về nhà cũng là gọi cho dì Diệp.
Chủ nhật này, Hạ Ấu Thanh đến bệnh viện như thường lệ. Trước khi đi, cô gọi điện cho dì Diệp, người nhận điện thoại lại là Diệp Chính Thanh. Khi tiếng gọi "Ấu Thanh" quen thuộc vang lên bên tai, Hạ Ấu Thanh ngây người trong giây lát, cô ổn định hô hấp, giọng điệu nói chuyện như thường ngày: "Anh, sao lại là anh? Dì đâu ạ?"
"Mẹ đi toilet rồi, có chuyện gì sao?"
"À, cũng không có chuyện quan trọng gì, hôm nay là chủ nhật, em muốn về thăm chú."
Diệp Chính Thanh nhìn đồng hồ, đã vào buổi chiều.
"Anh đi đón em."
Không phải câu hỏi mà là câu trần thuật. Trong tiềm thức Hạ Ấu Thanh không muốn làm phiền Diệp Chính Thanh như vậy, vừa muốn tìm lý do từ chối, Diệp Chính Thanh dường như biết tâm tư của cô, nói: "Tối anh lại đưa em về."
Hạ Ấu Thanh nghĩ một lát, kỳ thật trong lòng cũng khát vọng ở riêng với cậu trong chốc lát.
Cũng tốt.
Cô cất bài thi và sách giáo khoa vào cặp sách, thời gian ngồi trong xe có thể đọc thêm mấy chữ, phút chốc cô bị tinh thần hiếu học của mình làm cảm động.
Lái xe không bao lâu, Diệp Chính Thanh nhận được điện thoại của Chu Mẫn, hai giờ cô có cuộc phỏng vấn của đài truyền hình, hỏi cậu có rảnh không, nhân tiện cho cô quá giang một đoạn.
Vừa lúc đài truyền hình và trường học thuận đường, Diệp Chính Thanh nghĩ một lúc rồi nói: "Vừa lúc mình phải đến trường học đón Ấu Thanh, tiện đường đưa cậu đi luôn, cậu ở cửa tiểu khu chờ mình, năm phút sau mình tới."
Ngắt điện thoại, Diệp Chính Thanh bẻ tay lái, đi đường tắt đến tiểu khu của Chu Mẫn.
Năm phút đồng hồ, vừa đúng giờ.
Cách cửa sổ, Chu Mẫn nhìn cậu chỉ chỉ lên cổ tay, dựng thẳng ngón tay cái lên kéo cửa xe ra, cười nói: "Không kém một giây." Vừa mới định ngồi bên cạnh cậu, Diệp Chính Thanh hất cằm chỉ chỉ ra phía sau, Chu Mẫn hiểu ý, cười hóa giải sự xấu hổ: "À, suýt chút nữa mình quên mất, đây là chỗ ngồi riêng của Ấu Thanh."
Lời nói hoặc nhiều hoặc ít mang chút ghen tuông, Diệp Chính Thanh không để trong lòng, chờ Chu Mẫn ngồi xong thì cậu bắt đầu xuất phát.
Diệp Chính Thanh lái xe, không có ý định bắt chuyện, nếu là trước kia, Chu Mẫn sẽ không cảm thấy gì, nhưng tình huống hiện tại không giống, chính xác mà nói, từ sau khi vào đại học thì quan hệ giữa cô và Diệp Chính Thanh không còn tốt như lúc trước. Tai nạn xe năm ấy là nguyên nhân lớn nhất, còn nguyên nhân khác, không học đại học cùng nhau, cuộc sống của mỗi người cũng không giống nhau.
Xét đến cùng, trong lòng Diệp Chính Thanh căn bản không có cô.
Chu Mẫn nghĩ đến đây, không nói gì mà thở dài. Bọn họ đây là làm sao vậy, khi còn nhỏ không nói lời nào với Diệp Chính Thanh cũng sẽ không cảm thấy ngại ngùng, nhưng mà hiện tại, cô buồn bực luống cuống, khó chịu, vắt hết óc muốn tìm đề tài chung để nói.
Rất nhanh, Chu Mẫn nói: "Hôm qua mình đi thăm bác Diệp, khí sắc khá hơn nhiều, hẳn là cậu ở cùng với bác ấy, cậu tới, tâm trạng của bác ấy sẽ tốt lên, còn nữa, bây giờ bác ấy có nói gì thì cậu cũng đừng cãi lại, người bệnh muốn được theo ý mình, như vậy bệnh tình mới có thể nhanh khỏi được."
Diệp Chính Thanh "ừ" một tiếng, rất nhạt, cô cho rằng ít nhất cậu cũng sẽ tiếp lời, nhưng ngoài dự đoán, cậu không nói gì cả. Khi đó Chu Mẫn còn chưa phát hiện ra, đề tài cô nói vừa hay là đề tài gây phản cảm với Diệp Chính Thanh, cậu không tiếp lời mới là lịch sự.
Sau đó Chu Mẫn lại tìm mấy chuyện để nói, phần lớn đều xoay quanh chuyện bát quái khi học cùng nhau, không có khổ đau, hai người nói câu được câu mất. Chu Mẫn thấy Diệp Chính Thanh không có mấy hứng thú cũng đành im lặng, cúi đầu nghịch điện thoại.
Rất nhanh đã đến trường học, Diệp Chính Thanh gọi điện cho Hạ Ấu Thanh, gọi cô ra ngoài.
Chu Mẫn hỏi: "Sao không gọi cho em ấy trước khi đến."
Diệp Chính Thanh đốt điếu thuốc, tay đặt ngoài cửa sổ có thời tiết oi bức, nhìn về phía cổng trường như đang suy tư gì.
"Trong thời gian chờ, em ấy có thể đọc thêm vài câu."
Tiếp theo Diệp Chính Thanh nghĩ, để lát nữa