Thời Dược sững người trong tư thế cúi đầu trước bồn rửa tay, phải rất lâu sau cô mới tìm lại được sự tỉnh táo.
Sau khi gạt bỏ những giọt nước trên mặt, cô do dự mà khẽ chuyển tầm mắt sang bên, nhìn về nơi gần chân mình.
Đập vào mắt là đôi giày Derby viền ren đen bóng.
...... Độc quyền của nam giới, không nghi ngờ gì nữa.
Nhưng cho dù đó là chất lượng tốt của âm thanh vừa rồi hay đôi giày kia, Thời Dược đều không có bất kỳ cảm giác quen thuộc nào.
Sau đó, ánh mắt cô tiếp tục nhìn lên dọc theo đường quần thẳng tắp.
Chân rất dài, đây là ấn tượng đầu tiên của Thời Dược về người lạ.
Chiếc quần tây được thiết kế hoàn hảo được tập hợp ở eo, và bên trên là một chiếc áo sơ mi trắng tươm tất. Chiếc áo sơ mi sạch sẽ được là ủi tỉ mỉ, không có bất kỳ đồ trang trí nào trên đó.
Ít nhất ... không phải ở ngực và bên dưới.
Sau khi đứng thẳng, Thời Dược phát hiện ra sự thật tàn nhẫn rằng mình không cao tới vai của người con trai này.
"..."
Sự chênh lệch về độ cao khiến Thời Dược trong phút chốc bị dọa cho sợ hãi.
Cô không nhìn lên, mắt nhìn thẳng, cố gắng hết sức giữ bình tĩnh và nói: "Anh... Anh là ai?"
Thời Dược nghĩ rằng cô đã cư xử rất tốt, nhưng cô không biết giọng nói đó rơi vào tai người con trai ấy nhẹ nhàng như thế nào, tựa hồ như còn đang run rẩy.
Nghe có vẻ ... Không tốt khi bị bắt nạt.
Một số cảm xúc đen tối bị đè nén trong đôi mắt nâu đen của người con trai.
"... Cô đang nói chuyện với nút áo sơ mi của tôi?"
Giọng nói vang lên lần nữa biến mất khỏi nụ cười vô hình ban đầu, nghe có vẻ mỏng và lạnh, thậm chí còn có vẻ không chút để ý để trêu chọc.
Thời Dược bị đối phương nói cho nóng bừng hai má, vô thức ngẩng mặt lên.
Khi một tầm mắt cao và thấp va vào nhau, Thời Dược đã giật mình.
Theo như những gì cô có thể nhớ, người trước mặt có lẽ là người khác giới đẹp nhất mà cô từng thấy.
Các đường nét trên khuôn mặt đẹp sắc sảo, đôi môi mỏng căng mọng, sống mũi cao và thẳng.
• Đặc biệt là đôi mắt đó. Khóe mắt trong sắc nét và sâu, mí trên nửa cong trước sau nhướng lên rồi rũ xuống, khi đến đuôi mắt thì tạo thành một đường móc mảnh, không nói không cười lại khiến người khác như say như không.
Khi Thời Dược vẫn đứng chôn chân ở đó, trong lòng không khỏi thở dài xúc động: Trải qua mười sáu năm cuộc đời, nàng rốt cục lại được nhìn thấy đôi mắt đào hoa lần nữa.
...
Chờ đã.
"lần nữa"?
Trong vòng hai giây suy nghĩ giống như sao băng này, nó đã bị Thời Dược kéo trở về.
Đôi mắt và hơi thở của cô đông cứng lại cùng một lúc.
Bộ não tự động kéo ra một khung hình bị mờ gần như chỉ còn lại các đặc điểm trên khuôn mặt từ trí nhớ của nhiều năm trước.
Ngoài ra còn có một đôi thiếu niên xinh đẹp như hoa đào, người mà bấy lâu nay Thời Dược nghĩ rằng chỉ có thể sống trong giấc mơ của riêng mình ... "Anh trai".
Cho đến khi tôi hỏi cha mẹ để xác nhận cách đây không lâu, Thời Dược mới ngạc nhiên khi biết rằng một người anh trai như vậy thực sự tồn tại khi cô còn nhỏ.
Tuy nhiên, cô nghe nói người kia bị bệnh và đã ở nước ngoài chữa trị nhiều năm ... Khi cô nhớ lại chuyện bố mẹ mình cùng nhau ra nước ngoài những ngày này, Thời Dược mở to đôi mắt ngay lập tức.
"Anh, anh là... Thích Thần?"
Người con trai có vẻ hơi kinh ngạc.
Đôi đồng tử nâu sẫm khẽ run lên, mày ngài nhướng lên.
" Cô còn nhớ tôi?"
Bốn chữ này ẩn chứa ý tứ hàm xúc sâu xa, Thời Dược trực giác cảm thấy được có chút nguy hiểm.
Cô lắc đầu theo bản năng: "Tôi có nghe bố mẹ tôi nhắc đến."
"Chà," mắt người con trai nheo lại, cảm xúc dưới con ngươi đều thu lại, "Quả nhiên là đã quên mất."
"..."
Thời Dược không hiểu sao cảm thấy hơi ớn lạnh bởi trong giọng nói ấy.
Thích Thần không nói gì thêm, hơi quay người sang một bên.
"Đi thôi, thỏ con."
Thời Dược : "..."
Thời Dược : "Thỏ con? "
" Ừ ". Người con trai trả lời vô cảm.
Thời Dược nhìn xuống, chỉ thấy trên tay anh vẫn còn cầm chiếc tóc đuôi ngựa dài ngang lưng và hai chiếc tai thỏ.
Lúc này, các đốt ngón tay mảnh khảnh của bàn tay đã uốn cong và véo vào phần chóp của đôi tai thỏ bông xù.
"Đây còn không phải là con thỏ sao?" Âm cuối bị anh cắn đến khàn khàn. Trong khi nói, đôi mắt anh hơi rũ xuống, nhẹ nhàng quét qua trên người Thời Dược.
"..."
Cho dù thanh âm bên tai gần như lạnh đi, Thời Dược vẫn cảm thấy một cỗ nóng rực như muốn chạy xuống tai thỏ, xông thẳng vào mặt.
Chưa đầy hai giây, vành tai trắng nõn của cô gái đã ửng hồng.
-
Khi Thời Dược gần như bị chèn ép dưới ảo giác bị đối phương nhéo một chút.
Cũng may, người con trai không làm cô khó xử nữa, buông tay bước ra khỏi bếp.
Sau lưng anh, Thời Dược thở ra một hơi dài.
Sau đó cô cúi đầu, nhìn tinh bột trắng trên mặt đất không khỏi rơi lệ, ngồi xổm xuống thu dọn đống hỗn độn. ——Phải làm xong xuôi trước khi bố mẹ cô trở về, bằng không cô nghĩ, biết tội đều sẽ bị hai người trừng phạt thê thảm.
Bên kia.
Ngồi trên sô pha trong phòng khách, Thích Thần hơi nâng cằm lên, uể oải nhìn cô gái nhỏ đang bận thu thập tai họa.
Gần mười năm không gặp, lúc đầu còn là một cô bé, bây giờ ...
Nhìn thấy hai cái tai thỏ trên bộ quần áo mặc ở nhà lấp ló sau lưng cô bé, trong mắt Thích Thần thoáng hiện lên một nụ cười rất nhạt.
——Hiện tại, cô ấy vẫn là một cô bé.
Về phần khác biệt duy nhất...
"Em gái sao?"
Anh cụp mắt xuống, ý cười càng sâu.
Ánh sáng lờ mờ lóe lên trong đôi đồng tử nâu sẫm.
Khi dì Đường về đến nhà, Thời Dược vừa hoàn thành công việc của mình.
Vừa nghe thấy tiếng mở khóa mã, cô gái vẫn đang cầm máy hút bụi điều chỉnh nhịp thở, giây tiếp theo cô ấy ấn vào một công tắc nguồn nào đó, ngay lập tức duỗi thẳng eo ra.
Thích Thần đang ngồi trên sô pha nhìn thấy cảnh này, ánh mắt chợt lóe.
... Nếu thực sự có hai chiếc tai thỏ, chúng đã được nổ tung và dựng lên ngay bây giờ, đúng không?
Khóe môi anh khẽ cong, đưa mắt nhìn ra hành lang.
Dì Đường đã dừng lại thay giày, đang bước vào, khuôn mặt tươi cười thường ngày của cô ấy không hiểu sao lại có chút run rẩy.
" Dược Dược , dì vừa nhận được cuộc gọi từ Thời tiên sinh. Ông ấy nói rằng họ ở nước ngoài đã đón Thích —" Những lời còn lại đều bị chặn lại khi Dì Đường nhìn thấy cậu con trai đứng dậy sau ghế sô pha.
Khuôn mặt dì ấy thay đổi đột ngột.
"... Thích Thần?"
"Dì Đường." Đôi con ngươi màu nâu sẫm như được bao phủ bởi một lớp băng mỏng, một mảnh đen như mực.
Nhìn vẻ mặt như muốn đóng băng của dì Đường, Thích Thần khẽ cong môi, nhưng trong mắt lại không có ý cười.
"... Đã lâu không gặp."
Dì Đường bộ dáng sững sờ tại chỗ
Cho đến khi Thời Dược ở phía sau phòng khách đẩy máy hút bụi về chỗ cũ và chạy tới.
"Dì Đường, dì--" Cô ấy ngừng nói , kỳ lạ nhìn hai người, " Sao vậy ?" Không biết có phải là ảo giác hay không, Thời Dược luôn cảm thấy vẻ mặt của dì Đường lúc đó có chút