Tối hôm trước, không chờ ba mẹ cùng Thích Thần đi làm thủ tục về đến nhà, làm việc nghỉ ngơi xong xuôi Thời Dược liền bò lên giường đi ngủ.6 giờ sáng, âm thanh giòn giã của đồng hồ báo thức cắt ngang sự im lặng trong phòng.Khoảng mười giây sau, quả bóng phồng lên trên giường trằn trọc, rồi một cái đầu lộn xộn bất đắc dĩ ló ra khỏi một bên.Sau một lúc trống rỗng, Thời Dược từ từ đứng dậy khỏi chăn bông, và tắt đồng hồ báo thức với đôi mắt ngái ngủ. Cô vừa ngáp vừa rời khỏi giường và đi vào phòng tắm trong dãy phòng ngủ thứ hai.Soi gương được nửa , Thời Dược chợt nhớ ra một vấn đề mà cô đã bỏ qua. - Đêm qua cô có vẻ nhớ sẽ hỏi mẹ vài điều về bệnh tật của Thích Thần. Không may, vì thứ hai cô phải dậy sớm đi học nên đã bị dì Đường bắt lên lầu trước khi ba người về nhà tối hôm qua.Nghĩ đến đây, Thời Dược nhanh chóng tăng tốc tắm rửa, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ thứ hai, đi thẳng đến phòng ngủ chính, cũng ở trên lầu hai. Khi đến cửa phòng ngủ chính, Thời Dược vươn tay gõ cửa....Không có phản hồi. Cô cau mày bối rối, sau đó vươn tay gõ hai cái. ...Vẫn không có phản hồi.Thời Dược cố gắng bẻ tay nắm cửa một cách khó hiểu.Sau một tiếng "cạch" rất nhẹ, cửa phòng ngủ chính mở ra."Tình hình thế nào ..."Thời Dược nhỏ giọng lẩm bẩm, kỳ quái mở cửa bước vào.Không có ai trong phòng làm việc , cũng như trong phòng khách nhỏ.Thời Dược nghi ngờ bước vào phòng ngủ với cánh cửa mở hờ, vừa bước đi vừa thì thầm trong lòng --Xét về thời gian, lẽ ra ba mẹ phải dậy từ lâu rồi ... Chẳng lẽ lại ra cửa cùng Thích Thần làm việc?Nghĩ vậy, Thời Dược bước vào phòng ngủ.Những tấm rèm nặng nề được kéo chặt, và cả căn phòng mờ mịt.Cô vô thức bước đến cửa sổ cao từ trần đến sàn, đưa tay ra mở rèm.Với âm thanh xôn xao của bức rèm, ánh nắng ban mai tràn vào cửa sổ không chút ngại ngần.Thời Dược hơi nheo mắt, và không thể không vươn mình trong ánh nắng ban mai.Duỗi ra, cô thu tay về phía dưới, cúi xuống, một hồi quyết định duỗi duỗi cái eo.Thật tiếc vì lần này không cầm cây thánh giá trong ba giây, Thời Dược đã nghe thấy tiếng vải sột soạt cọ xát trong căn phòng vốn dĩ vô cùng im lặng phía sau, chính xác là trên chiếc giường lớn."..."Thời Dược cứng đờ trong chốc lát. Rồi cô ấy từ từ quay lại.Căn phòng nửa sáng nửa tối với một trang rèm mở.Chàng trai dựa vào giường để ngực trần, đầu tóc bù xù, đôi mắt đào hoa hờ hững, đồng tử không mấy thiện cảm. ...ngực trần? ? Thời Dược ngơ ngác thu lại ánh mắt.Nước da trắng mịn , đường cong, cơ ngực và cơ bụng đẹp đẽ như được xếp thành một nét, rồi tất cả đều chui vào vòng eo gầy trong chăn bông.Không khí trong phòng yên lặng trong mười giây, và bộ não nhỏ của Thời Dược cũng đóng băng trong mười giây. Cho đến khi một giọng nói giúp cô khởi động lại:"... đẹp lắm sao?"Có lẽ là do lần đầu tiên thức dậy vào buổi sáng, giọng nói của chàng trai khàn khàn và lười biếng, âm cuối hơi bốc lên.Lời nói không thể nghe thấy cảm xúc cuối cùng đã lấy lại sự tỉnh táo của cô gái."Ách" một tiếng, cô vùi đầu vào trong ngực, giống như đà điểu chỉ còn cách co rúm lại." Đúng đúng đúng đúng không dậy nổi......" (?)Với giọng nói trầm thấp này, Thích Thần nhìn thấy màu da trắng nõn trong sáng của cô gái, phấn nộn từ hai má, sau đó lan đến cái cổ thanh tú. Tâm trạng u ám ban đầu của chàng trai cuối cùng cũng thấm vào trong lụa.Khóe môi nhếch lên, ý cười không đáng kể."Nói lắp cái gì vậy?""A...?"Thời Dược vừa định ngẩng đầu phản bác, lại nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, liền nhanh chóng đè lại. "Tôi không phải --- " - Thích Thần: "Mấy giờ rồi?"Thời Dược do dự: "Sau sáu giờ?"Thích Thần: " Có biết khi nào tôi đi ngủ không?"Thời Dược: " ... "Thích Thần:" Không sai biệt lắm, vậy thì là 4:30 sáng. " Thời Dược :" ... "Sau hai giây cắn rứt lương tâm, cô mới phản ứng lại. Cô muốn nhìn lên nhưng không được, nên cô quay lưng lại phòng -"Bố mẹ em từng ở phòng ngủ chính này,em tưởng là bọn họ ra ngoài, không biết anh đang ở ... bên trong." Nhưng người phía sau dường như không nghe thấy lời giải thích của cô, giọng nói của anh vẫn lười biếng. "Vậy thì em biết hậu quả sẽ thế nào nếu đánh thức một người mới ngủ được một tiếng rưỡi không?"Cô gái nhỏ quay lưng về phòng có vẻ choáng váng.Sau đó Thích Thần nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, trở lại cực kỳ thận trọng hỏi: "... Anh sẽ đánh em sao?"Thích Thần giật mình.Một lúc sau, chàng trai quay mặt sang một bên, cố nén một nụ cười rất nông dưới đáy mắt."Có thể lắm."Thời Dược: "............"Mẹ, anh trai này là giả, con muốn trả lại. Không biết có phải nghe thấy "tiếng gọi tình yêu" của Thời Dược hay không. Sau một lúc im lặng, một tiếng gõ cửa rất nhẹ phát ra từ bên ngoài dãy phòng ngủ thứ hai -"Thời Dược, con tỉnh rồi à?""... !!! "Thời Dược sững sờ một lúc, gần như muốn nổ tung. -Cửa phòng ngủ còn chưa kịp bật ra, nếu cửa ngoài cùng mở ra, là một người mẹ vĩ đại, Quan Tuệ không cần 3 giây cũng có thể vừa vặn bắt được cô...... Có vẻ như không có lỗi gì nhưng tại sao cô lại thấy tội lỗi như vậy? Thời Dược chưa kịp hiểu ra lý do lương tâm cắn rứt thì đã nghe thấy tiếng sột soạt sau lưng, rồi tấm màn trước mặt trực tiếp bị kéo ra bởi một bàn tho dài và xinh đẹp. Trong chốc lát tối sầm lại, eo của cô bị ôm chặt lấy, thân thể mất cân bằng ngã về phía sau.Thời Dược theo bản năng hét lên.Chỉ là những người phía sau dường như đã dự đoán được điều đó từ rất lâu rồi, tay kia nhẹ nhàng che miệng cô lại rồi di chuyển trở lại giường . Chiếc chăn bông mềm mại phủ lên đầu cô.Thời Dược một hồi ngây ngốc. Sau khi mọi tiếng nói đều im bặt, cô nghe thấy tiếng cạch cạch trên ổ khóa cửa ngoài của phòng ngủ thứ hai. Cánh cửa được đẩy ra.Quan Tuệ bước vào, thấy bóng tối bên trong cánh cửa phòng ngủ khép hờ, sau khi do dự, bà quay người lui ra ngoài.Lúc này, dưới lớp chăn bông trong phòng, Thời Dược đang nắm chặt đầu ngón tay, trên lòng bàn tay xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.Cô gần như có thể cảm nhận được điều đó — chỉ cách một lớp vải mỏng, những đường cơ nhấp nhô rắn chắc trên ngực dính vào lưng cô. Nhiệt độ hừng hực xuyên qua bộ đồ ngủ ở phần trên cơ thể cô, ôm lấy cô trong lòng. Cơ thể trong vòng tay anh như được nướng lên.Thời Dược cố gắng di chuyển cơ thể về phía trước một cách mất tự nhiên, nhưng ngay khi vừa di chuyển, cô nhận thấy gáy mình bị một luồng hơi nóng phả vào. Cơ thể Thời Dược đột nhiên đông cứng lại.Sau khi dừng lại hai giây, chắc chắn rằng trong phòng không có âm thanh, cô giơ tay lên và định vùng vẫy. Ngay trước đó, cánh tay ôm eo cô đột nhiên kéo ra.Trước phản ứng của cô, chiếc chăn bông đã bị người phía sau nhấc đi. Cùng lúc đó, người con trai đứng dậy và xoay người, và ngồi xuống phía bên kia giường, quay lưng lại phía cô.Giọng nói lại trở nên lạnh hơn- "Tránh ra." "..."Thời Dược bị lừa, muốn nói bậy một chút, nhưng vẫn không nói ra.Với sự hoảng sợ ban nãy, cô xỏ dép và chạy ra ngoài thật nhanh.Phía sau cô, người con trai đang chống khuỷu tay và đầu cúi xuống cuối cùng cũng từ từ nâng tầm mắt lên. Mười ngón tay đan vào trước mặt trở nên trắng bệch do dùng lực quá mạnh.Trong đôi mắt đen láy ấy, một cảm xúc xấu hổ và sâu thẳm bị đè nén.-----"Chuyện gì cơ? - Anh trai ?!" Ở hành lang bên ngoài ban 7 của trường cấp ba, một nữ sinh đang nằm trên cửa sổ suýt chút nữa đã bật dậy ngay tại chỗ."Mình đã nghe nói về những người em trai và em gái hơn kém nhau mười sáu tuổi, nhưng nhiều người anh trai thì là lần đầu tiên mình nghe! (?) - Mọi chuyện diễn ra như thế nào? Huy động cộng đồng sao? Còn gì không? Mình cũng muốn huy động từ cộng đồng một người quá! " ... "Tôn Tiểu Ngữ,mình không có nói đùa với