Khi hoàn hồn, Thời Dược nhanh chóng quỳ xuống và nhặt cuốn sách lên.
Sau khi đứng thẳng trở lại, cô cúi đầu, từ chối giao tiếp bằng mắt với chàng trai đang đi vào.
Giáo viên dạy toán đóng cửa lại, từ sau lưng Thích Thần quay đầu lại, chỉ thấy rằng Thời Dược vẫn đang đứng ở bàn học.
Cô giáo ngập ngừng nói đùa: "Nhờ lợi ích của bạn học mới, hôm nay 'ân xá thiên hạ'- Thời Dược, hãy mang điện thoại di động về. Nếu còn lần nữa, chúng ta giải quyết cả nợ mới và nợ cũ ."
Thời Dược gật đầu xấu hổ chộp lấy điện thoại chạy về chỗ.
May mắn thay, lúc này tâm điểm chú ý của cả lớp đang đổ dồn vào người bạn học mới, không ai quan tâm đến việc trêu đùa cô.
Trở lại chỗ ngồi, Thời Dược còn chưa kịp thở một hơi đã bị Tôn Tiểu Ngữ ngồi cùng bàn ôm lấy cánh tay.
" Cậu ấy thật đẹp trai, Dược Dược, mình ghen tị với cậu quá. Chắc chắn cậu là người đầu tiên được cậu ấy nhìn thấy ngay lúc ấy, đối với cậu phá lệ mà ấn tượng! Sớm biết có phúc lợi như vậy, mình sẽ chơi cái điện thoại hết pin trước đó! "
" .. . "
Thời Dược cố gắng cứu lấy cánh tay mảnh khảnh của mình khỏi" lòng bàn tay cọp "của Tôn Tiểu Ngữ. Sau khi suy nghĩ, Thời Dược vẫn chưa vội nói với Tôn Tiểu Ngữ rằng đây là anh trai mình, người đến từ" huy động cộng đồng ".(?)
Cô sợ rằng Tôn Tiểu Ngư sẽ bóp chết mình vì phấn khích.
"Đúng lúc này giáo viên chủ nhiệm nói: tôi sẽ giới thiệu sơ qua về bạn học mới." Trên bục giảng, giáo viên dạy toán cười khép lại tờ giấy, vừa định nói, không biết từ góc nào có giọng nói đến:
"Thưa cô, chúng em muốn nghe bạn học mới tự nói! "
Cô gái vừa nói rõ ràng là một cô gái táo bạo, ngẩng cao đầu trước sự tán thành và thích thú của cả lớp.
Có bạn ở hàng ghế sau của lớp huýt sáo:
"Ôi, sao hoa khôi lớp chúng ta lại bắt nạt học sinh mới đến?"
"Cậu không thích cậu ấy à?
Lớp học hỗn loạn vượt quá tầm kiểm soát.
Nhưng vào lúc này, học sinh mới chưa từng có phản ứng trên bục giảng ngẩng đầu uể oải liếc qua.
Sau khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoàn toàn thờ ơ đó trong vài giây, nụ cười trên khuôn mặt cô gái không thể không kìm lại được.
Dù chàng trai trên bục giảng không nói lời nào nhưng cô cảm thấy mình giống như một chú hề đang biểu diễn một mình trong mắt người kia.
Cô ấy tự hào về ngoại hình của mình được những người khác giới cùng tuổi săn đón, dường như cô ấy không thể lọt vào mắt xanh của người đó một chút nào.
Cô gái trong lớp không phải là người duy nhất bị đơ bởi cái nhìn này.
Nam sinh đứng trên bục giảng trông lạnh như băng, nhìn người ta cũng không thấy tâm trạng gì thay đổi cả. Đột nhiên, trong phòng học ồn ào náo nhiệt vừa rồi, âm thanh đột nhiên giảm xuống một quãng tám.
Giáo viên dạy toán duy nhất đang đối mặt với Thích Thần tự nhiên không nhìn thấy bất cứ ý vị gì từ ánh mắt của nam sinh ấy và có phần không thể giải thích được về sự im lặng đột ngột của lớp học.
Cô giáo đưa mắt nhìn về phía học sinh mới đến, nhẹ giọng nói: "Sao em không tự giới thiệu bản thân trước?"
Nam sinh ấy đứng ở chỗ cũ mím môi, chờ học sinh trong lớp xem có phải là đang cười hoặc chế nhạo không.
Thích Thần cầm lấy một viên phấn trên bàn bên cạnh, xoay người bước lên bục giảng.
Lớp học im ắng, và hầu như tất cả mọi người đều nhìn vào bảng đen.
Bàn tay với những ngón tay mảnh khảnh cầm viên phấn viết hai chữ "Thích Thần" lên bảng đen.
Chữ "Thích" khi bắt đầu viết không được khéo léo, và khi "Thần" kết thúc, nó đã được gọi là rồng bay phượng múa.
Nếu lời nói hay như người thì học sinh ngồi trong lớp cũng biết người này hung dữ như thế nào.
Viết xong, Thích Thần đặt lại phấn và nhìn giáo viên dạy toán.
Giáo viên dạy toán bị anh nhìn chằm chằm một lúc, phải mất hai giây để phản ứng lại, cô quay về phía lớp.
"Có vẻ như lời giới thiệu bản thân của bạn học Thích Thần vẫn còn rất ngắn gọn, để tôi giới thiệu sơ qua. Bạn học Thích Thần đã sống ở nước ngoài và mới trở về Trung Quốc không lâu, có thể không quen với một số việc trong nước. Mọi người hãy quan tâm đến Thích Thần. Nếu bạn có bất kỳ khó khăn hãy nhớ để ý và giúp đỡ lẫn nhau để bạn nhanh chóng hòa nhập."
'Mới vừa về nước?' Cuối phòng học truyền đến một giọng nói vang lên của bạn nam "Cậu ấy có thể nói tiếng Trung. Thưa cô? Tại sao em trông giống như không thể? "
Thích Thần chỉ che đậy hành vi dưới ánh đèn bục giảng của lớp. Rõ ràng, không chỉ có cậu bạn ấy không hài lòng, mà còn có giọng nói khác vang lên sau đó -
"Vâng, thưa cô, liệu có đáng tin khi để bạn học mới vào lớp chúng ta không? Cậu ấy học ở nước ngoài về, cho dù bên ấy cũng học toán lý hóa nhưng vẫn chưa biết khả năng của cậu ấy như thế nào. Ban 7 chúng ta lại là một trong những ban trọng điểm của Tam trung, sợ rằng có thêm một người chưa rõ năng lực sẽ kéo theo thành tích của cả lớp đi xuống thì sao ạ?"
'Vương Kỳ Phong, Chu Phòng Vũ, các em không thể dừng nói chuyện, phải không?'
Giáo viên toán học ép mình đưa mắt nhìn qua hai chàng trai đang gây rối. Hai người này luôn là cái gai trong lớp và thường khiến giáo viên phải đau đầu.
"Hai em nên cảm thấy xấu hổ khi hỏi người khác về kết quả của họ? Danh sách này là điểm toán học. Học sinh Thích Thần đã đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra đầu vào ngày hôm qua, sử dụng bộ bài tập vào cuối học kỳ trước. Hai em nhìn xuống kết quả của mình và suy nghĩ về nó, cả hai nên biết xấu hổ mới đúng? Tôi nghĩ bạn Thích Thần đến lớp của chúng ta, ít nhất cũng có thể cân bằng lại số điểm mà hai em đã kéo xuống của lớp"
'Điểm tuyệt đối?!'
'—F***?'
" Làm thế nào có thể? Đây Bài kiểm tra trên giấy , được điểm tuyệt đối thì cậu ấy có còn là người không? "
Ngay khi giọng nói của giáo viên dạy toán vừa rơi xuống, lớp học bỗng trở nên sôi động hơn trước gấp mười lần.
——Trường Tam trung là trường trung học trọng điểm của tỉnh, không khí trong trường luôn chú trọng đến thành tích, nên khi giáo viên dạy toán nói câu này,chứng tỏ học sinh trong lớp đã nhìn nhầm Thích Thần.
Sau đó, có ai đó hỏi những nghi ngờ của