Khi Thời Dược lo lắng quay lại từ phía sau thầy hiệu trưởng, cô ấy cảm thấy hơi kỳ lạ ngay khi bước vào lớp.
Thật sự yên lặng. Nó quá yên tĩnh.
Không có sự náo động hay thậm chí là đánh nhau như cô tưởng tượng, phòng học của ban 7 Tam trung yên lặng như thể đang trong giờ học.
Ngay cả thầy giáo vốn đang tràn đầy tức giận cũng có chút kinh ngạc, cau mày liếc nhìn Thời Dược, gần như tự hỏi có phải cô đã tìm mình nói dối sự tình hay không.
Nghĩ về điều đó, thầy giáo đã trực tiếp bác bỏ khả năng này. Thời Dược luôn là loại học sinh ngoan nhất trong lớp, chưa kể cô ấy không cần phải nói dối về loại chuyện này.
Nghĩ đến đây, mặt thầy hiệu trưởng sa sầm lại, thầy ấy quay lại nhìn cả lớp đang im re như ve sầu mùa đông.
" Vương Kì Phong, Chu Phòng Vũ, hai người đi ra đây với tôi!"
"..."
Hai cậu nam sinh bị réo tên chết lặng đứng dậy và đi đến trước cửa lớp.
Thầy hiệu trưởng xoay người đi ra ngoài, hai người cũng đi theo sau.
Khi đi ngang qua Thời Dược, Chu Phòng Vũ đã nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Chỉ là cậu ta vừa mới mở miệng muốn nói chuyện, lại đột nhiên suy nghĩ đến cái gì, trên mặt lộ ra một chút cảm xúc kinh ngạc.
Cuối cùng cậu ta bỏ đi mà không nói một lời nào.
Thời Dược hơi bối rối.
Cô chần chừ mãi vẫn không hiểu gì, chạy lại bàn học.
"Anh trai" của cô ngồi đó nguyên vẹn, không thiếu cái tay hay cái chân nào.
Thậm chí không có thêm hai vết bầm tím trên khuôn mặt ưa nhìn đó.
Thời Dược thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Chỉ là hơi thở còn chưa hoàn toàn nhẹ nhõm, thiếu niên ngồi ở đó nhướng mắt, con ngươi đen kịt phát ra hắc y nhân khiến cho cô suýt chút nữa tắt thở.
Đôi mắt hoa mai xinh đẹp hơi tròn, lộ rõ vẻ sợ hãi.
"... Sợ cái gì?"
Thích Thần dùng ánh mắt chớp động nhìn cô.
Thời Dược nhanh chóng lắc đầu, "Em không có."
Chỉ tiếc là cô không có đủ tự tin.
Thích Thần ngừng tranh cãi với cô, cúi đầu nhìn "Cái ly nước ở đâu?" Thời Dược ngẩn ngơ, cô vô thức quay đầu nhìn về phía hàng ghế sau - Bàn của Tôn Tiểu Ngữ trống trơn, không có người ở đó, còn cái ly cũng không.
Thời Dược đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở : cuối cùng cô cũng thu hết can đảm để Thích Thần nhường chỗ cho mình.
Chẳng lẽ hạ tiết khóa còn phải lại đến một lần?
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô gái, Thích Thần trong lòng ngứa ngáy, cảm xúc trong mắt nhân đôi, cuối cùng hoàn toàn bị đè lại.
Anh lấy trong ba lô ra một ly nước màu xanh đậm, thân máy còn mới tinh, có vẻ như chưa được sử dụng nhiều.
"Em vào đi." Vừa nói, anh vừa đứng dậy rời khỏi phòng học mà không quay đầu nhìn lại.
"Này...?"
Thời Dược ngơ ngác nhìn bóng lưng người kia.
Tuy nhiên, sau khi xác nhận rằng Thích Thần không đi khập khiễng khi bước đi, thấy rằng anh ấy không bị bắt nạt, Thời Dược đã hoàn toàn thả lỏng giọng điệu đang đeo bám trong lòng mình.
Nếu được gửi đến "kinh hỉ" trong ngày đầu tiên đi học lại bị bắt nạt, người mẹ tuyệt vời của cô, Quan Tuệ tiểu thư, có lẽ sẽ cắt đứt mối quan hệ mẹ con với cô.
Chao ôi ... Thật là phiền phức khi có một người anh trai.
Thời Dược di chuyển vào chỗ ngồi của mình trong khi suy nghĩ như thế này.
Trước khi ngồi xuống, cô phát hiện ánh mắt của hai người ngồi cùng bàn phía sau nhìn có chút kỳ quái.
Thời Dược: "...?"
Thời Dược: "Có vấn đề gì không?"
Hai người cùng bàn nhìn nhau, một người cười cứng ngắc, hỏi: "Thời Dược, cậu và bạn học mới... quen nhau sao?"
Thời Dược sửng sốt, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Chỉ nghĩ rằng cuộc nói chuyện của mình và Thích Thần khiến đối phương nổi lên lòng nghi ngờ.
Cô cười: "Cậu ấy là Thích Thần, thầy dạy toán giới thiệu, các cậu không biết cậu ấy sao?"
( Thời Dược nói chuyện với Thích Thần xưng em- anh, còn nữ chính muốn giấu mối quan hệ với các bạn nên khi nói về nam chính sẽ gọi cậu nhé )
Cậu nam sinh ngồi bàn sau gãi đầu, "Ý tôi không phải vậy, chính là-- " Giọng nói líu lo của cậu ấy đột ngột dừng lại.
Thời Dược : "... cái gì vậy?"
"Không có gì không có gì." Nam sinh nhanh chóng cúi đầu xuống.
Thời Dược càng thêm bối rối, trước khi cô có thể nghĩ về lý do đằng sau sự kỳ lạ này, cô đã cảm thấy phần lớn ánh sáng đột nhiên bị chặn lại.
Thời Dược quay đầu lại.
Một cốc nước màu xanh đậm cùng kiểu với cốc nước màu xanh nhạt của cô được đặt trên bàn trước mặt cô.
Những ngón tay đặt trên thành cốc màu xanh đậm rất mảnh mai, với những đốt ngón tay rõ ràng và xinh đẹp.
Thời Dược nhìn theo bàn tay đó và nhìn lên.
Mà Thích Thần đã ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Dường như anh cảm nhận được ánh mắt của cô, người nọ rút tay , ánh mắt như có như không hướng lại.
Giọng nói có chút lạnh lùng.
"Cốc nước mới, tôi chưa dùng."
Nghĩ xong , anh nói thêm, "Nước hơi nóng."
Thời Dược: "..."
Thời Dược: "Ồ."
Cô từ từ cầm cốc vào trong tay. Nước chảy ra từ thành cốc giữ nhiệt có chút ấm, Thời Dược quay đầu sang ngang.
Ánh mắt người kia vô định, cô không còn cố gắng nhịn xuống nữa, đành để cho miệng mình cong lên.
Cảm giác có anh trai ...có vẻ không tệ lắm nhỉ?
Trong một ngày vô ích, sự xuất hiện của một cậu học sinh mới chuyển đến từ lớp bảy cao nhị chính là bởi vì khuôn mặt điển trai tưởng như không hề biểu hiện ra ngoài nhưng lại không thể soi ra một khuyết điểm nhỏ nhất lan ra toàn trường.
Khi cửa trước và cửa sau của ban 7 không chỉ tập trung các nữ sinh cùng lớp trong giờ học cuối mà còn thu hút các học sinh cuối cấp 3 bận rộn đến "thị sát", Thời Dược hiểu rằng rốt cuộc cô vẫn đánh giá thấp vẻ mặt chết người của anh trai kỳ lạ này.
Cầm một cốc nước nóng, Thời Dược cố gắng nói: "Tôi là học sinh ban 7, làm ơn nhường đường một chút." Lúc này mới có thể tiến vào lớp một cách suôn sẻ.
Nhìn thấy chỉ còn cách cửa phòng học một bước chân, Thời Dược đã bị người nào đó kéo lại.
"Bạn học," cô gái giữ chặt cô đỏ mặt, trên tay cầm một hộp sôcôla Ferrero được đóng gói đẹp mắt, "Cậu có thể giúp mình đưa cái này cho học sinh mới chuyển đến lớp của bạn được không, có phải Thích Thần không nhỉ?"
"... "
Thời Dược bất đắc dĩ liếc nhìn nhìn vào hộp Ferrero, thoạt nhìn rất ngon miệng , vô cùng thống khổ mà cưỡng bách chính mình lắc lắc đầu.
"Không phải mình không giúp cậu, bạn học à, cậu ấy vậy mà rất hung dữ -những thứ này cho cậu ấy đều sẽ bị vứt bỏ lãng phí, không nên đưa đâu. Đồ tráng miệng rất đáng trân trọng!"
Cô gái nhỏ: " ... "
Trao quà đàng hoàng mà sao lại gặp bệnh thần kinh vậy?
Sau khi Thời Dược nói xong, cô liếc nhìn Ferrero một cách đau khổ trước khi bước vào lớp một cách miễn cưỡng.
Trở lại chỗ ngồi, đi được vài bước, Thời Dược nhìn thấy mặt bàn trống rỗng của hai người .
Thời Dược không khỏi đau lòng - điều đó cho thấy những món quà tráng miệng nhỏ mà cô vẫn còn giữ trước khi đi hẳn đã bị người anh không biết trân trọng này vứt bỏ một cách tàn nhẫn.
Cô đáng thương đến nỗi bị Quan Tuệ cấm ăn đồ tráng miệng, nhưng lại có một người phí phạm của trời ở đây.
Chắc chắn, người được ưu ái luôn tự tin.
Với một trái tim nặng trĩu như vậy, Thời Dược hiếm khi đứng bên cạnh chỗ ngồi của Thích Thần với khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút biểu cảm.
"..."
Cảm giác được có người đứng bên cạnh, Thích Thần còn tưởng rằng có người lại tới đây đưa "tin", vừa nhấc ánh mắt không kiên nhẫn lên liền nhìn thấy cô gái nhỏ của mình đang đứng ở bàn ôm lấy bình nước màu lam nhạt đứng bên cạnh.
Ánh mắt ai oán.
Nhìn thấy lông mày của cô gái cau lại, đám mây mù trong lòng Thích Thần đột nhiên biến mất.
Anh đứng dậy, hoàn toàn không để ý đến những bóng người kiễng chân và những ánh mắt thăm dò nhìn vào từ trước và sau lớp học, chỉ chăm chú nhìn cô gái đang chậm rì rì mà đi vào.
Sau khi ngồi xuống, Thời Dược muốn nói lại thôi vài lần, cuối cùng tìm được cơ hội để nói trong khi không ai chú ý.
"Thích Thần, anh không thích món tráng miệng à?"
"..." Thích Thần "?"
Cậu hơi nheo mắt và lặp lại với