"Chạy cái gì ?"
"..."
Vừa nghe thấy giọng nam trầm khàn này bên tai, trái tim Thời Dược gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng . Cô thậm chí còn không nghĩ đến cảm giác an toàn không thể giải thích được.
Thời Dược giơ tay nắm lấy cánh tay Thích Thần đang ôm lấy cô, một nét rắn chắc lộ ra dưới lớp vải mỏng.
Thích Thần ánh mắt khẽ nhúc nhích, trầm mặc.
Cô gái vô thức siết chặt lấy những đầu ngón tay của cánh tay anh,hoảng sợ nhìn lại đường đi.
"Thích Thần, em vừa mới gặp bọn họ trong lớp học... A, bọn họ đuổi theo em!"
Thời Dược nhìn thấy đám nữ sinh đuổi theo , thậm chí không nghĩ ngợi gì liền quay lại trốn sau lưng cậu.
Thuận tay kéo Tôn Tiểu Ngữ đang đứng bên cạnh sững sờ ra phía sau.
Nhóm người do cô gái đeo bông tai cầm đầu dừng lại và nhìn ba người họ với ánh mắt xấu xa.
Thích Thần hơi hạ mắt xuống, cô gái vẫn đang ôm chặt cánh tay anh đang thận trọng thò đầu ra từ bên cạnh anh.
Nhìn thấy cô gái núp sau lưng mình như đầu óc nổ tung, chàng trai lãnh đạm nói một câu, giơ tay phải đang buông thõng bên cạnh, nhẹ nhàng ấn cái đầu nhô ra của cô gái ra sau. "Trốn trở về đi."
Thời Dược bị cái chạm vào đỉnh đầu làm cho choáng váng, cô theo bản năng ngẩng mặt lên nhìn anh.
"Tại sao, anh, tại sao anh lại chạm vào đầu em?" Theo phản ứng của cô, bực bội, "Anh để em yên, anh nên quan tâm đến họ... Họ ở đây vì anh, vì vậy anh có thể nói chuyện với họ không, làm họ đừng đến tìm em nữa. ".
Cuối lời nói, Thời Dược nhìn về phía đối diện, nhưng thấy ánh mắt cô gái trước mặt mình trông càng thêm dữ tợn.
Thời Dược : "..." Thật là kinh khủng.
Biết rằng cô gái nhỏ không thể chịu được sự trêu chọc, Thích Thần kìm nén cảm xúc của mình và thu lại ánh mắt.
Đôi mắt nâu đen xóa đi vẻ dịu dàng ban đầu lúc nhìn các cô gái kia, thay vào đó là cảm xúc lãnh đạm, lạnh lùng như băng.
Anh nhìn các cô gái đã làm cô gái nhỏ của mình sợ hãi,lạnh lùng hỏi:
" Có việc ?"
"..."
Cô gái cầm đầu với bông tai nghiến răng, nặng nề ép ra một nụ cười " Thích Thần, mình là Quách Vũ Kỳ, mọi người trong trường học biết mình đều gọi mình là Kỳ tỉ. "
"Không quen biết." Thích Thần không kiên nhẫn mà hạ mắt : " Có gì thì vào thẳng vấn đề. "
Thời Dược sững sờ khi nghe đến cái tên đó, nhưng sắc mặt của Tôn Tiểu Ngữ thay đổi, cô thì thầm vào tai Thời Dược điều gì đó.
Thời Dược cau mày cay đắng sau khi nghe nó, vươn tay ra kéo Thích Thần.
Thích Thần quay sang một bên, "... Hả?"
Giọng nói nửa tỉnh nửa mê của chàng trai đáp.
Thời Dược không nhận ra điều đó, chỉ rón rén ghé vào tai anh.
Đáng tiếc, chiều cao chênh lệch lớn hơn một chút, Thích Thần cố ý không cúi người xuống, dáng vẻ nhón chân của Thời Dược không có khả năng lọt vào tai người này.
Cô khó chịu liếc nhìn Thích Thần.
Thích Thần thấp giọng cười, cuối cùng cúi xuống.
Khi Thời Dược thành công, vội vàng hạ giọng nói: "Tiểu Ngữ nói rằng Kỳ tỷ là một học sinh hư có tiếng trong trường, thường xuyên đánh nhau với những nhóm học sinh khác. Nếu chọc phải cô ấy liền gặp rắc rối. Học kỳ trước họ cũng đã đánh một nam đến chuyển trường. "
Sau khi nghe toàn bộ quá trình, Thích Thần chẳng một phản ứng, chỉ nhìn xuống để xem tất cả những thay đổi trong biểu tình của cô gái.
Nhìn từ hướng của Quách Vũ Kỳ và những người khác, khuôn mặt thiếu niên vẫn lạnh lùng, nhưng trong đôi mắt hoa đào đang hờ hững lại ẩn chứa sự ôn nhu mà không ai có được.
Quách Vũ Kỳ sắc mặt trở nên lạnh lùng, "Mình vẫn đang nói chuyện với cậu."
Vừa báo cáo xong, Thời Dược lúng túng mà trốn trở về.
Thích Thần nhướng mắt, "Cho nên?." Giọng điệu vẫn lạnh lùng.
Quách Vũ Kỳ cười rất tức giận.
Cô ấy chỉ đơn giản là tiến lên một bước, thể hiện cảm giác khinh thường và kiêu ngạo so với khuôn mặt trang điểm đậm ở độ tuổi này.
Cô hếch cằm lên, ba chiếc hoa tai lấp lánh trên tai với hàng lỗ xỏ khuyên -
"Em muốn anh làm bạn trai của em."
Thời Dược: "...?"
Cô không muốn tàn bạo như vậy.
Không chỉ có Thời Dược sững sờ mà còn có học sinh đang xem náo nhiệt bên ngoài cầu thang bên cạnh, lúc này nghe được lời nói của Quách Vũ Kỳ thì im bặt.
Sau khi yên tĩnh, có người huýt sáo như la ó -
"Kỳ tỷ, tỷ không phải lúc nào cũng khinh miệt đối với những cái gọi là học sinh giỏi sao?"
"Đúng vậy, này cũng liền quá kém đừng đãi ngộ đi. "(?)
"Xem ra lớn lên tuấn mĩ chính là có ưu thế đi? "
"Cậu học sinh họ Thích gì đó kia, cậu nhất định phải đồng ý với Kỳ tỷ, đừng tự tìm khổ nha. "
" ... "
Thích Thần hơi nheo mắt, trong mắt hiện lên cảm xúc lạnh lẽo.
Chỉ là trước khi anh nói, một giọng nói ngập ngừng do dự vang tới -
"Nếu cậu ấy từ chối... chuyện gì sẽ xảy ra?"
Quách Vũ Kỳ trừng mắt nhìn Thời Dược đang nói, chế nhạo.
"Bị từ chối?" Cô quay đầu lại hỏi mấy cô gái quanh quẩn phía sau, "Các người nói xem, tôi sẽ ra sao?"
Một số cô gái cười nói bằng một giọng xấu xa : "Dĩ nhiên là "giáo dục" đến khi cậu ta chịu... hoặc để cậu ta thôi học?"
Mắt Thời Dược mở to sau khi nghe điều này, cô nhanh chóng đưa tay ra kéo áo Thích Thần, thấp giọng nói.
"Hay là ... anh cứ đồng ý trước đi? Hôm nay về nhà, em sẽ nhờ Quan Huệ đại mẫu thân giúp anh giải quyết."
Thích Thần tức giận cười, đưa tay lên trán Thời Dược đẩy cô gái lại một chút. .
Anh nâng cằm và ra hiệu ở lối ra của cầu thang.
" Sắp đến giờ học rồi, nên về trước đi."
Thời Dược ngập ngừng: "Anh... anh ổn chứ?"
" Kể cả khi tôi có, em có thể giúp gì không?".
... Sau hai giây im lặng, Thời Dược thành thật lắc đầu.
Thích Thần chết lặng cười, "Đi thôi... con thỏ ngốc nghếch."
Thời Dược: "... ??"
Cô ấy giúp anh thoát khỏi nguy hiểm mà không nghĩ tới lại bị anh nói là con thỏ ngốc nghếch? ?
Thời Dược tức giận đến mức khẽ liếc nhìn Thích Thần, nắm lấy Tôn Tiểu Ngữ chạy xuống lầu.
Nhìn cô gái biến mất khỏi cầu thang phía dưới, Thích Thần thu hồi ánh mắt và quay sang một bên.
Cảm xúc giữa các đường nét trên khuôn mặt điển trai biến mất.
Anh ta nhìn Quách Vũ Kỳ bằng ánh mắt lạnh lùng
"... Sau này cô tránh xa cô ấy ra."
Quách Vũ Kỳ không ngờ rằng câu nói đầu tiên của Thích Thần
sau khi quay đầu lại hóa ra là để bênh vực cô gái kia.
Cô rõ ràng rất tức giận, "Như thế nào? Thời Dược là bạn gái của anh sao? Đơn giản đó, tôi để cô ta thôi học là được."
Giọng Thích Thần trầm xuống, " Cô cảm thấy tôi sẽ không động vào nữ sinh sao ?"
Đối với cặp mắt đen láy của nam sinh, sắc mặt Quách Vũ Kỳ hơi thay đổi, cô cảm thấy bị người này nhìn chằm chằm, hình như bị rắn độc nào đó cắn.
Cô cố nặn ra một nụ cười, "Vậy thì cậu không nghĩ rằng tôi đã học cấp ba ba năm, chỉ có thể gọi vài người như vậy?"
Thích Thần thờ ơ nhìn cô.
Khi Quách Vũ Kỳ khó có thể duy trì nụ cười của mình, cô nghe thấy những lời nói vô cảm của nam sinh.
"Tan học, tôi sẽ đợi cô