Cô Ấy Ngọt Ngào Như Vậy

Chương 8


trước sau

Giáo viên dạy thể dục ở ban 7 quả thực rất nghiêm khắc.

 Khi Thời Dược và Thích Thần vội vã chạy đến sân sân thể dục , họ nghe thấy thầy giáo đang cầm danh sách tức giận ở trong đám học sinh.

  " Tốt lắm, dám đến trễ giờ học thể dục đầu tiên trong học kỳ mới mà không có lý do và không xin nghỉ phép? "

  Thời Dược lập tức khịt mũi trong lòng.

  —— Nhìn tình huống này, hiển nhiên vừa mới điểm danh kết thúc, căn bản không thể tìm ra lời nói dối khả quan nào.

  Thời Dược quay đầu nhanh chóng, nghĩ xem nên tìm lý do gì để khiến giáo viên thể dục bớt khó chịu.

  Thật đáng tiếc khi cô chưa kịp nghĩ ra thì đã có người trong lớp đang xếp hàng thì thầm -

  "Thưa thầy, họ đã đến rồi."

  Thầy giáo thể dục cao to khỏe mạnh quét qua ánh mắt uy nghiêm có một không hai của mình

 "..."

 Thời Dược nháy mắt duỗi thẳng eo như một phản xạ có điều kiện.

 Thích Thần đang đứng bên cạnh nhìn thoáng qua, khóe môi không khỏi giật giật.

  "Đến muộn mà còn cười phải không?!"

  Giáo viên thể dục đột nhiên cảm thấy uy nghiêm của mình bị thử thách, trong lòng càng thêm tức giận.

 Thời Dược liên tục kêu khổ trong lòng, liếc Thích Thần một cái.

  Ngày thường khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng,sao lại chọn lúc này cái gì để cười a?

Sau khi giáo viên thể dục tức giận, thầy ấy nhớ ra điều gì đó, nhíu mày liếc nhìn danh sách lớp.

  "Chỉ có một người không đến khi tôi vừa điểm danh... Này, nữ sinh kia, em có phải là Thời Dược không?"

 Thời Dược ngoan ngoãn gật đầu.

  Sau đó cô đưa tay ra chỉ vào Thích Thần bên cạnh, "Thưa thầy, cậu ấy là học sinh mới tên là Thích Thần, vừa rồi cậu ấy có vẻ như bị lạc trong trường, không tìm thấy lối vào sân chơi. Em vừa gặp cậu ấy trên đường, nên em đã đi cùng cậu ấy đến đây. "

  " Lạc đường? "

  Giáo viên thể dục cho Thích Thần một ánh mắt nghi ngờ.

  Do dự hai giây,thầy ấy gật đầu, "Thích Thần, phải không? Vậy thì em về hàng trước."

  Giáo viên thể dục lập tức nhìn Thời Dược : "Vậy em có chuyện gì vậy? Em sẽ không phải là bị lạc đi?"

  "Em không phải..." Thời Dược thì thào, "Em đã bị chậm trễ vì một chút ngoài ý muốn ..."

  "Cho nên là em đến muộn vô cớ ?"

  "..."

  Thời Dược trong lòng thở dài, nhận mệnh gật đầu.

  "OK, vậy xếp hàng để chạy , tập thể ba lần, em năm vòng."

  Giáo viên thể dục xua tay, vừa muốn quay người, "Này? Làm thế nào cậu không có về hàng ? Đừng nói với tôi cậu không quen biết ngay cả bạn học của chính mình? "

  Thích Thần, người vẫn đứng yên bên cạnh cô gái, nhướng mắt.

  "Thưa thầy, vì tất cả đều đến muộn nên em cũng nên bị phạt như vậy."

Khi giáo viên thể dục nghe thấy, không biết có phải hay không tức giận đến bật cười : " Vậy ý của cậu là muốn cùng cô ấy chạy thêm 2 vòng sao ?"

  Thích Thần không trả lời, Thời Dược không thể không cố nén âm lượng giọng thấp nhất từ khoảng cách giữa hai môi để nói -

  " Đừng có nổi điên, hôm nay lại nắng nóng như vậy-- "

  " Vâng, thưa thầy. "

  Thích Thần cắt ngang giọng Thời Dược, với một giọng điệu bình tĩnh.

"Tốt," giáo viên thể dục gật đầu, lông mày gần như dựng lên, "Nếu cậu đã yêu cầu, tôi cũng không nên từ chối đúng không? Hai người cùng chạy. Em ấy năm vòng, cậu mười vòng!"

  Sau đó, giáo viên thể dục tức giận. xua tay, cầm chiếc còi trên ngực thổi mạnh. Ra hiệu cho cả lớp bắt đầu chạy, thầy quay lưng bước sang một bên.

  "Thầy giáo--" Thời Dược định tiến lên can ngăn, liền bị chàng trai bên cạnh túm lấy.

  "Chạy đi."

  Anh kéo cô một hồi rồi buông ra, chạy trước một bước ra ngoài.

  Đứng tại chỗ, Thời Dược nhìn giáo viên thể dục đang đi tới một bên, sau đó nhìn Thích Thần đã chạy ra ngoài vài mét, tức giận rồi dậm chân bắt đầu chạy theo.

  "Anh điên rồi."

  "... "Thích Thần liếc nhìn. Cô gái thấp hơn mình rất nhiều,thả chậm lại tốc độ một cách thích hợp, rồi anh quay lại nhìn về phía trước: " Tôi bị làm sao ? "

  Thời Dược:" Tại sao anh lại nói như vậy? "

  Thích Thần:" Vậy em vì cái gì lại nói như vậy? Muốn một mình một người ở sân thể dục "lộ mặt" sao ? " (?)

  Thời Dược :." ...... Anh bởi vì em mới bị muộn còn gì."

  Thích Thần : "Họ vì tôi mới đuổi theo em."

  "..."

  Thời Dược không thể nói với anh, giữa đôi lông mày thanh tú nhăn lại .

  Chạy thêm một quãng đường nữa, rốt cuộc cô không khỏi lo lắng nhìn người con trai bên cạnh, "Thân thể của anh ... có thực sự ổn không? Mười vòng bốn km ... Vào một ngày nắng nóng như vậy, người bình thường còn khó có thể chạy được.? "

  Lông mày Thích Thần lạnh lùng.

  "Trong mắt em, tôi cùng người không bình thường cũng không cùng 1 loại?"

  Thời Dược hoảng sợ khi được hỏi, nhưng cô không để ý chàng trai cố tình cắn từ "cũng", cô nhanh chóng giải thích: "Không... em chỉ nghe lời bố thôi, ông nói rằng anh bị bệnh và sức khỏe rất không tốt nên em mới lo lắng ... "

 " ... Không sao. "

  Đôi mắt Thích Thần hơi buông lỏng.

  Chỉ là nhiệt độ giữa lông mày và mắt vẫn rất lạnh.

  Anh ngừng nói chuyện với Thời Dược. Sau khi chạy được năm vòng với cô gái, dưới con mắt quan sát thấy Thời Dược đang kiệt sức, anh thoáng tăng tốc chạy nốt quãng đường còn lại.

Thời Dược chỉ còn sức bò về khu nghỉ ngơi, ngồi dưới bóng cây, nhìn bộ dáng của người nọ thu hút ánh mắt của nửa sân thể dục chạy hết vòng này đến vòng khác dưới ánh mặt trời, trong lòng không khỏi kêu khổ không ngừng -

  Quan Huệ đại tiểu thư nhất định đang nói dối cô - làm sao mà tướng mạo của Thích Thần lại có vẻ sức khỏe không tốt? ?

  Vô ích, trước đây cô rất lo lắng, sợ người khác đụng phải anh trai "búp bê sứ" của mình ...

Các học sinh khác trong lớp chạy ba vòng tập thể, bọn họ đã giải tán từ lâu.

  Khi Thời Dược ngồi xuống một lúc, cô nhìn thấy Tôn Tiểu Ngữ chạy đến với cốc nước của mình.

  Sau khi Tôn Tiểu Ngữ đi tới, cô ấy trực tiếp ngồi bên cạnh cô, đưa ly nước trong tay.

  "Đây."

  "Cảm ơn." Thời Dược nhận lấy, mở nắp và nhấp một ngụm.

  Tôn Tiểu Ngữ nghiêng người về phía trước, "Dược Dược, cậu và ..." Tôn Tiểu Ngữ dừng lại, chỉ vào thân ảnh đang chạy trên sân, "mối quan hệ giữa cậu và Thích Thần là gì?"

  Khu vực nghỉ ngơi ở khắp mọi nơi đều có học sinh, Có những đám đông trong vòng ba đến năm mét, Thời Dược đương nhiên không thể nói sự thật ở một nơi như vậy.

  Cô đành phải giả ngu mà nhấp một ngụm nước bọt rồi mới nói: "Có quan hệ gì vậy? Ngồi cùng bàn, cậu không phải không biết."

  "Mình cùng bàn với cậu đã nửa năm rồi, sao lại không thiết lập một mối quan hệ cùng bàn sâu sắc như vậy ? "

  Khi nghe thấy điều này, Thời Dược dừng lại với chiếc cốc trên tay.

  Sau đó cô mỉm cười nhìn Tôn Tiểu Ngữ, đặt cốc nước xuống và xoa xoa ngón tay -

  "Tình cảm sâu đậm khi ngồi chung bàn sao? Khi cậu công khai đề nghị đổi bạn cùng bàn cách đây vài ngày, tình cảm của chúng ta gần như đã chết – cậu bây giờ còn đến hỏi mình tình cảm, được rồi, mình cho cậu cảm nhận một chút. "

" Này Dược Dược, đừng kích động -ai da, mình sai rồi hahahaha đừng làm mình nhột -mình sai rồi, hahaha , mình nhận sai không được sao? —— "

  Hai cô gái cãi nhau đến khi không còn sức lực, cùng nhau lui vào bóng cây cùng nhau an phận.

Mà ở trên sân thể dục, nam sinh với thân hình thon dài cũng đã hoàn thành vòng chạy cuối cùng của mình và đi về phía bóng cây xanh.

  Mái tóc đen có chút rối mù chạy tới dường như bị ánh mặt trời điểm thêm chói lọi, đôi mắt luôn trong veo lãnh đạm cũng mang theo chút khắc khoải.

  Thiếu niên đưa tay kéo cổ áo vài lần cho tản nhiệt, vô tình lộ ra xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp.

  Ánh mắt của Thời Dược chạm vào ánh mắt của đối phương trong không khí, đôi mắt không nhìn thấy cảm xúc khiến cô cảm thấy xúc động không thể giải thích được.

  Đồng tử Thời Dược hơi co lại, miệng mở ra, chưa kịp nói gì thì tầm mắt đã bị che lại.

  ——Đó là một cô gái mặc áo và váy ngắn thể thao, trong tay cầm nước khoáng đưa cho Thích Thần, hơi nghiêng đầu lại muốn nói gì đó với chàng trai.

  Tôn Tiểu Ngữ kêu lên bên tai Thời Dược: "Oa, đây không phải là lớp dự bị sao? Họ cũng học lớp thể dục này. Không hổ danh là nam thần của mình, sức hấp cũng quá dẫn tuyệt đi." Sau đó, cô ấy huých vai Thời Dược . "Mình nói này Dược Dược, cậu không thể bỏ qua cơ hội cận thủy lâu đài được . Tất cả nữ sinh trong trường đều đang nhớ thương bạn cùng bàn của cậu. Nếu thu phục được cậu ấy, cậu sẽ thành danh! Hơn nữa mình luôn thấy rằng thái độ của cậu ấy đối với cậu là không bình thường - hãy nắm lấy cơ hội, tiểu huynh đệ! "

  Tôn Tiểu Ngữ một bên nói, một bên vỗ mạnh vào vai Thời Dược.

  Thời Dược bất lực liếc nhìn Tôn Tiểu Ngữ.

  "Đừng nói nhảm."

  Tôn Tiểu Ngữ tâm tư đều hướng sân thể dục. Không đợi Thời Dược nói, Tôn Tiểu Ngữ đã nắm lấy cánh tay của Thời Dược một cách hào hứng -

  "Chà, đã từ chối không thương tiếc ... Chúng ta đi, lại đây, lại đây!"

  Lần này ngay cả Thời Dược cũng phải sửng sốt. Nhìn trong nháy mắt, thật sự thấy Thích Thần nhấc đôi chân dài đi về phía bên này.

  Phía sau anh, cô gái cầm chai nước liều mạng đuổi theo bóng dáng anh với ánh mắt phức tạp, rồi hướng ánh mắt không mấy thiện cảm về khu vực nghỉ ngơi nhỏ.

  Thời Dược tức thì như đứng đống lửa, như ngồi đống than, sống một giây như bằng một năm. Đôi mắt đào hoa của không hề chớp mắt nhìn cô một cái, một lúc sau anh cũng không chịu rời đi.

  Thời Dược không dám giao tiếp ánh mắt với người kia nữa, cô quay về phía Tôn Tiểu Ngữ , giọng nói kìm nén đến mức thấp nhất - "Tiểu Ngữ cứu mạng... Cậu mau đứng dậy rồi kéo mình dời đi."

  Tôn Tiểu Ngữ vỗ về Thời Dược nói lời tha thiết

  "Không phải mình không giúp cậu, tiểu huynh đệ à. Nhưng ánh mắt nam thần của mình nói với mình rằng nếu cứu cậu, mình có thể sẽ chết."

  Nói xong, Tôn Tiểu Ngữ không lưu tình rút tay, để lại một câu "Cậu nên trân trọng "và bỏ chạy một cách không hề nghĩa khí.

  Thời Dược tức giận đến nghiến răng tại chỗ, tuy hậm hực nhưng đành bất lực.

  Vì sự chậm trễ này, thân ảnh thon dài kia đã tới bên cạnh.

  Thời Dược run lên hai

lần, nhưng quyết định tự cứu mình - cô đứng dậy và muốn đuổi theo Tôn Tiểu Ngữ theo hướng mà cô ấy đã rời đi.

  Thật tiếc khi cô còn chưa bước được bước đầu tiên thì cổ tay đã bị người khác nắm lấy trước.

  Chàng trai ngồi dựa một tay lên bậc thềm đá, mỏi tay ngả ra sau, như thể cậu đã hoàn toàn quên mất rằng mình vẫn đang bắt lấy một cô bé ngây thơ trên tay.

  Cho đến khi bị lòng bàn tay non mịn của cô gái cọ xát nhẹ, anh mới ngước mắt lên nhìn cô gái vẫn đang cố rút cổ tay anh ra.

  Không biết là do ánh nắng hay do cảnh tượng mà khuôn mặt xinh đẹp thanh tú kia đã đỏ bừng lên.

  Sau khi giãy dụa muốn thoát khỏi, Thời Dược cuối cùng nhẹ giọng xin tha:

  "Thích ... anh trai, bọn họ đều đang nhìn,anh thả em ra được không?..."

  "..."

Anh hơi ngửa đầu, lộ ra cần cổ thon dài, hầu kết nhẹ nhàng lăn.

  Nhìn vào đôi mắt của cô gái, dường như có mực nhỏ vào mắt cô, cảm xúc mạnh mẽ từ từ lan tỏa trong đó.

  Sau khi đờ đẫn nhìn người đó vài giây, Thích Thần có chút miệng đắng lưỡi khô mà mở mắt ra.

  "... Để lại ly nước."

  Giọng chàng trai khàn khàn và trầm thấp.

  Thời Dược sững sờ, trong tiềm thức ôm lấy cốc nước màu xanh nhạt. "Nhưng cái này là của em ..."

  "Cái kia màu xanh đậm, sau khi em trở về tôi cũng chưa dùng." Thích Thần nói, "Cái đó thuộc về em, cái này thuộc về tôi."

  Thời Dược: "...

  "Để lại ly nước thì tôi sẽ cho em đi."

  Thời Dược: "..."

  Ý muốn nói là nếu không để lại thì đừng hòng chạy sao?

Đây chắc chắn là một vụ cướp trắng trợn ...

  Dù trong lòng rất đau buồn và tức giận, Thời Dược vẫn không khuất phục trước ánh mắt sắp thành hiện thực.

  Cô tức giận đưa cốc nước trước mặt người con trai.

  "..."

  Nhanh như vậy liền khuất phục -.-

  Một chút tiếc nuối thoáng qua trong mắt Thích Thần.

  Anh cầm lấy cốc nước bằng một tay,tay kia từ từ buông lỏng.

  Khi được tự do, Thời Dược không ngần ngại quay đầu bỏ chạy.

  Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang dần khuất xa dưới ánh mặt trời, đốt ngón tay cầm cốc nước của Thích Thần siết chặt lại trở nên trắng bệch.

  Cuối cùng, anh mở nắp ra, ngẩng đầu lên và hớp hai ngụm gần như mãnh liệt.

  Nước lạnh dập tắt những ngọn lửa không ngừng nghỉ.

  Và cuối cùng cũng nguôi ngoai được con thú trong lòng.

  *

  Vì những gì đã xảy ra trên sân thể dục, Thời Dược đã không nói chuyện với Thích Thần cả buổi chiều.

  Cho đến cuối giờ học thứ tư buổi chiều, cô giáo thông báo kết thúc tiết học.

  Thích Thần thu dọn ba lô và rời đi, Thời Dược chậm rãi ra khỏi chỗ ngồi.

  Tôn Tiểu Ngữ nghiêng người và ôm lấy hai tay cô ấy--

  "Ôi, mình xin lỗi Thời Dược, xin hãy tha thứ cho mình-- lần sau, lần sau mình sẽ không bao giờ để cậu một mình nữa."

  "..."

  Thời Dược liếc cô nhìn thoáng qua, khuôn mặt nhỏ nhắn cứng đờ không chút biểu cảm, xách cặp đi ra ngoài.

  Tôn Tiểu Ngữ vội vàng đuổi ra ngoài.

  Thời Dược luôn là người mềm lòng, Tôn Tiểu Ngữ cũng biết rằng im lặng chính là mặc duẫn ý tứ, vì vậy cô đi theo Thời Dược với vẻ mặt ngượng ngùng và thích thú.

  Cuối cùng khi Thời Dược bật cười thành tiếng, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

  Hai người đi xuống cầu thang cạnh nhau.

  Khi xuống lầu hai, Tôn Tiểu Ngữ nhìn thấy mấy người đang tụ tập ở đại sảnh lầu một, sắc mặt cà lơ phất phơ dựa vào cột nhà.

  Tôn Tiểu Ngữ sắc mặt hơi thay đổi, "Có vẻ như những gì bọn họ nói là sự thật..."

  "Sự thật cái gì?" Thời Dược thản nhiên hỏi.

  Tôn Tiểu Ngữ vươn tay giữ lấy cô, dẫn cô đến góc cầu thang ở giữa, sau đó chỉ tay về phía vài người ở đại sảnh tầng một.

  "Mấy người dưới kia, họ là tất cả những chàng trai có mối quan hệ tốt với Quách Vũ Kỳ. Mỗi lần báo cáo trường phê bình, liền không có thiếu bọn họ."

 "Quách Vũ Kỳ?" Khi nghe thấy cái tên này, Thời Dược đã có một linh cảm xấu trong lòng.

  Tôn Tiểu Ngữ giọng nói càng ngày càng thấp, cúi người ghé vào tai Thời Dược, "Buổi chiều mình nghe lớp nói Thích Thần sẽ cho Quách Vũ Kỳ một lời, để cô ấy mang theo người của mình. Cậu ấy đang đợi bọn họ vào. Sau giờ học hôm nay. .. thật đáng sợ đúng không? "

  Vẻ mặt của Thời Dược thay đổi," Ý cậu là... "

Tôn Tiểu Ngữ gật đầu lia lịa .

  "Anh ấy thực sự điên rồi ..."

  Thời Dược tái mặt vì tức giận. Cô chỉ do dự hai giây, liền thấy nhóm người ở đại sảnh lầu một như hội tụ lại để đi lên lầu.

  Thời Dược một bên bất chấp, cô nhanh chóng nói: "Tiểu Ngữ, cậu đi trước, mình phải lên."

  Nói xong, trước khi Tôn Tiểu Ngữ kịp ngăn lại, Thời Dược lập tức xoay người chạy lên lầu.

  Lúc này, trong phòng học của lớp 7.

  Ngoại trừ những người cùng nhiệm vụ dọn dẹp ngày hôm đó, chỉ còn lại Thích Thần, Vương Kỳ Phong và Chu Phòng Vũ trong lớp.

  Bầu không khí trong lớp yên lặng mà áp lực một cách khó hiểu.

  Thích Thần, người chỉ làm ra vẻ giả dối bỏ đi trước mặt Thời Dược, lúc này đang ngồi vào vị trí của chính mình.

  Anh tỏ vẻ thờ ơ, nghịch ngợm với chiếc cốc giữ nhiệt màu xanh nhạt trên tay.

  Đôi đồng tử màu nâu hơi chìm xuống, không biết anh đang nghĩ gì.

  Học sinh trực trong lớp hiển nhiên đã nghe được tin đồn lúc chiều, lúc này vẻ mặt của cậu ta không ổn lắm, hết lần này đến lần khác liếc nhìn Thích Thần một cách bất an.

  Một lúc lâu sau, Thích Thần liếc nhìn thời gian, sau đó đem ly nước màu xanh nhạt trong tay bỏ vào ba lô.

  Anh đứng dậy và liếc nhìn cậu học sinh đang làm nhiệm vụ đang gần như đong đưa trong lớp học im ắng này.

  "Không có việc gì, đi thôi."

"..."

Hai học sinh làm nhiệm vụ sững sờ vài giây, sau đó vội vàng gật đầu đáp ứng, đem chổi quay lại góc vệ sinh, cùng bọn họ chạy đi, vội vã vác cặp sách trên lưng .

  Thích Thần ánh mắt quét về phía sau lớp học.

  Anh nhàn nhạt nhìn hai người còn lại.

  Không đợi anh nói, Chu Phòng Vũ đã chủ động nói.

  "Anh Thần, chúng tôi gọi cậu như vậy có được không?" Thấy Thích Thần không có từ chối, Chu Phòng Vũ tiếp tục tự tin nói, "Chúng ta và tiểu thư Quách Vũ Kỳ kia đã lâu không giải quyết rồi. Lại ỷ vào nhận cái làm đại tỷ túm đến 258 vạn, bây giờ càng không thể nhìn cô ấy bắt nạt đến lớp mình. Thần ca, nếu anh không phiền, tối nay chúng tôi sẽ chiến đấu với họ với anh! Dù thắng hay thua, chúng ta vẫn là anh em trong tương lai. Chúng tôi sẽ đều nghe anh nói! "

  Đối với việc 2 người này " gửi than trong tuyết " Thích Thần không không đáp lại.

  Anh cầm cặp sách, đứng dậy hướng vào góc tường, phóng cái ly nước vào tường.

  "Chuyện này không liên quan gì đến cậu, sau này cậu sẽ không phải đi theo tôi nữa."

  Ngón tay Thích Thần từ từ cọ qua cặp sách dưới mặt bàn. Giọng nói của anh bình tĩnh, nhưng trong mắt anh lại có một cảm xúc nhu thủy nào đó.

  Anh chỉ muốn cùng ai đó ...an an tĩnh tĩnh mà đến trường.

  Chỉ cần không bị quấy rầy là đủ.

  Chu Phòng Vũ và Vương Kỳ Phong nhìn nhau định nói gì đó thì nghe thấy cửa trước của lớp học đóng sầm lại.

  Ánh mắt của cả ba người cùng lúc rơi xuống.

  Nhưng bước vào là một cô gái đang thở hổn hển.

  Thời Dược nắm lấy tay nắm cửa, thở không đều, mặt đỏ bừng, nhưng cũng không quên ngẩng đầu lên, khó chịu liếc nhìn chàng trai đang đứng dựa vào tường -

  "Thích..Thích..Thích...Thần cậu điên rồi sao? ? "

Editor có lời muốn nói: khi ở cùng bạn học nữ chính sẽ xưng cậu-mình, khi ở riêng 2 người sẽ xưng anh-em. Tui để nam chính xưng tôi-em vì tui thấy gọi vậy nó tình kiểu gì ý. 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện