Giáo viên dạy thể dục ở ban 7 quả thực rất nghiêm khắc.
Khi Thời Dược và Thích Thần vội vã chạy đến sân sân thể dục , họ nghe thấy thầy giáo đang cầm danh sách tức giận ở trong đám học sinh.
" Tốt lắm, dám đến trễ giờ học thể dục đầu tiên trong học kỳ mới mà không có lý do và không xin nghỉ phép? "
Thời Dược lập tức khịt mũi trong lòng.
—— Nhìn tình huống này, hiển nhiên vừa mới điểm danh kết thúc, căn bản không thể tìm ra lời nói dối khả quan nào.
Thời Dược quay đầu nhanh chóng, nghĩ xem nên tìm lý do gì để khiến giáo viên thể dục bớt khó chịu.
Thật đáng tiếc khi cô chưa kịp nghĩ ra thì đã có người trong lớp đang xếp hàng thì thầm -
"Thưa thầy, họ đã đến rồi."
Thầy giáo thể dục cao to khỏe mạnh quét qua ánh mắt uy nghiêm có một không hai của mình
"..."
Thời Dược nháy mắt duỗi thẳng eo như một phản xạ có điều kiện.
Thích Thần đang đứng bên cạnh nhìn thoáng qua, khóe môi không khỏi giật giật.
"Đến muộn mà còn cười phải không?!"
Giáo viên thể dục đột nhiên cảm thấy uy nghiêm của mình bị thử thách, trong lòng càng thêm tức giận.
Thời Dược liên tục kêu khổ trong lòng, liếc Thích Thần một cái.
Ngày thường khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng,sao lại chọn lúc này cái gì để cười a?
Sau khi giáo viên thể dục tức giận, thầy ấy nhớ ra điều gì đó, nhíu mày liếc nhìn danh sách lớp.
"Chỉ có một người không đến khi tôi vừa điểm danh... Này, nữ sinh kia, em có phải là Thời Dược không?"
Thời Dược ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó cô đưa tay ra chỉ vào Thích Thần bên cạnh, "Thưa thầy, cậu ấy là học sinh mới tên là Thích Thần, vừa rồi cậu ấy có vẻ như bị lạc trong trường, không tìm thấy lối vào sân chơi. Em vừa gặp cậu ấy trên đường, nên em đã đi cùng cậu ấy đến đây. "
" Lạc đường? "
Giáo viên thể dục cho Thích Thần một ánh mắt nghi ngờ.
Do dự hai giây,thầy ấy gật đầu, "Thích Thần, phải không? Vậy thì em về hàng trước."
Giáo viên thể dục lập tức nhìn Thời Dược : "Vậy em có chuyện gì vậy? Em sẽ không phải là bị lạc đi?"
"Em không phải..." Thời Dược thì thào, "Em đã bị chậm trễ vì một chút ngoài ý muốn ..."
"Cho nên là em đến muộn vô cớ ?"
"..."
Thời Dược trong lòng thở dài, nhận mệnh gật đầu.
"OK, vậy xếp hàng để chạy , tập thể ba lần, em năm vòng."
Giáo viên thể dục xua tay, vừa muốn quay người, "Này? Làm thế nào cậu không có về hàng ? Đừng nói với tôi cậu không quen biết ngay cả bạn học của chính mình? "
Thích Thần, người vẫn đứng yên bên cạnh cô gái, nhướng mắt.
"Thưa thầy, vì tất cả đều đến muộn nên em cũng nên bị phạt như vậy."
Khi giáo viên thể dục nghe thấy, không biết có phải hay không tức giận đến bật cười : " Vậy ý của cậu là muốn cùng cô ấy chạy thêm 2 vòng sao ?"
Thích Thần không trả lời, Thời Dược không thể không cố nén âm lượng giọng thấp nhất từ khoảng cách giữa hai môi để nói -
" Đừng có nổi điên, hôm nay lại nắng nóng như vậy-- "
" Vâng, thưa thầy. "
Thích Thần cắt ngang giọng Thời Dược, với một giọng điệu bình tĩnh.
"Tốt," giáo viên thể dục gật đầu, lông mày gần như dựng lên, "Nếu cậu đã yêu cầu, tôi cũng không nên từ chối đúng không? Hai người cùng chạy. Em ấy năm vòng, cậu mười vòng!"
Sau đó, giáo viên thể dục tức giận. xua tay, cầm chiếc còi trên ngực thổi mạnh. Ra hiệu cho cả lớp bắt đầu chạy, thầy quay lưng bước sang một bên.
"Thầy giáo--" Thời Dược định tiến lên can ngăn, liền bị chàng trai bên cạnh túm lấy.
"Chạy đi."
Anh kéo cô một hồi rồi buông ra, chạy trước một bước ra ngoài.
Đứng tại chỗ, Thời Dược nhìn giáo viên thể dục đang đi tới một bên, sau đó nhìn Thích Thần đã chạy ra ngoài vài mét, tức giận rồi dậm chân bắt đầu chạy theo.
"Anh điên rồi."
"... "Thích Thần liếc nhìn. Cô gái thấp hơn mình rất nhiều,thả chậm lại tốc độ một cách thích hợp, rồi anh quay lại nhìn về phía trước: " Tôi bị làm sao ? "
Thời Dược:" Tại sao anh lại nói như vậy? "
Thích Thần:" Vậy em vì cái gì lại nói như vậy? Muốn một mình một người ở sân thể dục "lộ mặt" sao ? " (?)
Thời Dược :." ...... Anh bởi vì em mới bị muộn còn gì."
Thích Thần : "Họ vì tôi mới đuổi theo em."
"..."
Thời Dược không thể nói với anh, giữa đôi lông mày thanh tú nhăn lại .
Chạy thêm một quãng đường nữa, rốt cuộc cô không khỏi lo lắng nhìn người con trai bên cạnh, "Thân thể của anh ... có thực sự ổn không? Mười vòng bốn km ... Vào một ngày nắng nóng như vậy, người bình thường còn khó có thể chạy được.? "
Lông mày Thích Thần lạnh lùng.
"Trong mắt em, tôi cùng người không bình thường cũng không cùng 1 loại?"
Thời Dược hoảng sợ khi được hỏi, nhưng cô không để ý chàng trai cố tình cắn từ "cũng", cô nhanh chóng giải thích: "Không... em chỉ nghe lời bố thôi, ông nói rằng anh bị bệnh và sức khỏe rất không tốt nên em mới lo lắng ... "
" ... Không sao. "
Đôi mắt Thích Thần hơi buông lỏng.
Chỉ là nhiệt độ giữa lông mày và mắt vẫn rất lạnh.
Anh ngừng nói chuyện với Thời Dược. Sau khi chạy được năm vòng với cô gái, dưới con mắt quan sát thấy Thời Dược đang kiệt sức, anh thoáng tăng tốc chạy nốt quãng đường còn lại.
Thời Dược chỉ còn sức bò về khu nghỉ ngơi, ngồi dưới bóng cây, nhìn bộ dáng của người nọ thu hút ánh mắt của nửa sân thể dục chạy hết vòng này đến vòng khác dưới ánh mặt trời, trong lòng không khỏi kêu khổ không ngừng -
Quan Huệ đại tiểu thư nhất định đang nói dối cô - làm sao mà tướng mạo của Thích Thần lại có vẻ sức khỏe không tốt? ?
Vô ích, trước đây cô rất lo lắng, sợ người khác đụng phải anh trai "búp bê sứ" của mình ...
Các học sinh khác trong lớp chạy ba vòng tập thể, bọn họ đã giải tán từ lâu.
Khi Thời Dược ngồi xuống một lúc, cô nhìn thấy Tôn Tiểu Ngữ chạy đến với cốc nước của mình.
Sau khi Tôn Tiểu Ngữ đi tới, cô ấy trực tiếp ngồi bên cạnh cô, đưa ly nước trong tay.
"Đây."
"Cảm ơn." Thời Dược nhận lấy, mở nắp và nhấp một ngụm.
Tôn Tiểu Ngữ nghiêng người về phía trước, "Dược Dược, cậu và ..." Tôn Tiểu Ngữ dừng lại, chỉ vào thân ảnh đang chạy trên sân, "mối quan hệ giữa cậu và Thích Thần là gì?"
Khu vực nghỉ ngơi ở khắp mọi nơi đều có học sinh, Có những đám đông trong vòng ba đến năm mét, Thời Dược đương nhiên không thể nói sự thật ở một nơi như vậy.
Cô đành phải giả ngu mà nhấp một ngụm nước bọt rồi mới nói: "Có quan hệ gì vậy? Ngồi cùng bàn, cậu không phải không biết."
"Mình cùng bàn với cậu đã nửa năm rồi, sao lại không thiết lập một mối quan hệ cùng bàn sâu sắc như vậy ? "
Khi nghe thấy điều này, Thời Dược dừng lại với chiếc cốc trên tay.
Sau đó cô mỉm cười nhìn Tôn Tiểu Ngữ, đặt cốc nước xuống và xoa xoa ngón tay -
"Tình cảm sâu đậm khi ngồi chung bàn sao? Khi cậu công khai đề nghị đổi bạn cùng bàn cách đây vài ngày, tình cảm của chúng ta gần như đã chết – cậu bây giờ còn đến hỏi mình tình cảm, được rồi, mình cho cậu cảm nhận một chút. "
" Này Dược Dược, đừng kích động -ai da, mình sai rồi hahahaha đừng làm mình nhột -mình sai rồi, hahaha , mình nhận sai không được sao? —— "
Hai cô gái cãi nhau đến khi không còn sức lực, cùng nhau lui vào bóng cây cùng nhau an phận.
Mà ở trên sân thể dục, nam sinh với thân hình thon dài cũng đã hoàn thành vòng chạy cuối cùng của mình và đi về phía bóng cây xanh.
Mái tóc đen có chút rối mù chạy tới dường như bị ánh mặt trời điểm thêm chói lọi, đôi mắt luôn trong veo lãnh đạm cũng mang theo chút khắc khoải.
Thiếu niên đưa tay kéo cổ áo vài lần cho tản nhiệt, vô tình lộ ra xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp.
Ánh mắt của Thời Dược chạm vào ánh mắt của đối phương trong không khí, đôi mắt không nhìn thấy cảm xúc khiến cô cảm thấy xúc động không thể giải thích được.
Đồng tử Thời Dược hơi co lại, miệng mở ra, chưa kịp nói gì thì tầm mắt đã bị che lại.
——Đó là một cô gái mặc áo và váy ngắn thể thao, trong tay cầm nước khoáng đưa cho Thích Thần, hơi nghiêng đầu lại muốn nói gì đó với chàng trai.
Tôn Tiểu Ngữ kêu lên bên tai Thời Dược: "Oa, đây không phải là lớp dự bị sao? Họ cũng học lớp thể dục này. Không hổ danh là nam thần của mình, sức hấp cũng quá dẫn tuyệt đi." Sau đó, cô ấy huých vai Thời Dược . "Mình nói này Dược Dược, cậu không thể bỏ qua cơ hội cận thủy lâu đài được . Tất cả nữ sinh trong trường đều đang nhớ thương bạn cùng bàn của cậu. Nếu thu phục được cậu ấy, cậu sẽ thành danh! Hơn nữa mình luôn thấy rằng thái độ của cậu ấy đối với cậu là không bình thường - hãy nắm lấy cơ hội, tiểu huynh đệ! "
Tôn Tiểu Ngữ một bên nói, một bên vỗ mạnh vào vai Thời Dược.
Thời Dược bất lực liếc nhìn Tôn Tiểu Ngữ.
"Đừng nói nhảm."
Tôn Tiểu Ngữ tâm tư đều hướng sân thể dục. Không đợi Thời Dược nói, Tôn Tiểu Ngữ đã nắm lấy cánh tay của Thời Dược một cách hào hứng -
"Chà, đã từ chối không thương tiếc ... Chúng ta đi, lại đây, lại đây!"
Lần này ngay cả Thời Dược cũng phải sửng sốt. Nhìn trong nháy mắt, thật sự thấy Thích Thần nhấc đôi chân dài đi về phía bên này.
Phía sau anh, cô gái cầm chai nước liều mạng đuổi theo bóng dáng anh với ánh mắt phức tạp, rồi hướng ánh mắt không mấy thiện cảm về khu vực nghỉ ngơi nhỏ.
Thời Dược tức thì như đứng đống lửa, như ngồi đống than, sống một giây như bằng một năm. Đôi mắt đào hoa của không hề chớp mắt nhìn cô một cái, một lúc sau anh cũng không chịu rời đi.
Thời Dược không dám giao tiếp ánh mắt với người kia nữa, cô quay về phía Tôn Tiểu Ngữ , giọng nói kìm nén đến mức thấp nhất - "Tiểu Ngữ cứu mạng... Cậu mau đứng dậy rồi kéo mình dời đi."
Tôn Tiểu Ngữ vỗ về Thời Dược nói lời tha thiết
"Không phải mình không giúp cậu, tiểu huynh đệ à. Nhưng ánh mắt nam thần của mình nói với mình rằng nếu cứu cậu, mình có thể sẽ chết."
Nói xong, Tôn Tiểu Ngữ không lưu tình rút tay, để lại một câu "Cậu nên trân trọng "và bỏ chạy một cách không hề nghĩa khí.
Thời Dược tức giận đến nghiến răng tại chỗ, tuy hậm hực nhưng đành bất lực.
Vì sự chậm trễ này, thân ảnh thon dài kia đã tới bên cạnh.
Thời Dược run lên hai