Edit by Shmily
#Do not reup#
------------------------------
Lúc Thời Tích trở lại lớp học thì Lý Giai Hảo cũng đã phác họa được hình thức của báo bảng.
Kỳ này, trường học cho chủ đề là tuổi thơ, trên bảng đen vẽ mấy cái hình trong phim hoạt hình mà hồi còn nhỏ bọn họ hay xem, như là Sakura thủ lĩnh thẻ bài, Naruto, còn có cả Doraemon.
Lý Giai Hảo hai tay dính đầy thuốc màu đỏ đỏ xanh xanh, lúc nhìn thấy Thời Tích liền hưng phấn hỏi: "Tích Tích cậu xem này, tớ vẽ có được không?"
"Đẹp lắm." Cô cười cười, "Chờ sau khi vẽ hoàn chỉnh lại tô thêm màu sắc vào thì chắc chắn sẽ càng đẹp hơn."
Lý Giai Hảo cao hứng cười rộ lệ, chạy vội tới nhà vệ sinh nữ rửa tay, không tới một phút đã chạy như bay trở về, động tác lưu loát mở hộp cơm ra.
Cô ấy ngồi ở chỗ của mình, xoay người đặt hộp cơm lên bàn của Thời Tích, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Hai người đang nói chuyện, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên một cái, Lý Giai Hảo cầm qua nhìn, vui mừng nói: "Tích Tích, tớ trúng giải rồi!"
"Hả?" Thời Tích kinh ngạc, cũng vui vẻ theo, "Cậu trúng cái gì?"
"Một cái bánh kem Black Forest!"
Lý Giai Hảo hì hì cười, "Con phố bên cạnh trường mới mở một cửa hàng bánh kem mới, lần trước lúc về tớ có đi ngang qua, phát hiện nó đang có chương trình rút thăm trúng thưởng trên Weibo, tớ liền tùy tiện chơi một lần, không nghĩ tới lại thật sự trúng thưởng."
"Oa! Cậu thật may mắn!" Thời Tích thật lòng cảm thán, như cái thể chất đen đủi của cô thì cho dù có quay trăm ngàn lần đi nữa thì cũng sẽ chẳng bao giờ trúng.
Nói xong lại nhìn thấy bạn tốt của mình nhíu mày, cô khó hiểu hỏi: "Sao thế?"
Lý Giai Hảo bĩu bĩu môi, ngữ khí trở nên mất mát, "Quà tặng chỉ có thể đổi trong ngày hôm nay thôi, nhưng mà trước khi tiết tự học buổi tối tới thì tớ còn phải ở đây vẽ báo bảng, chờ lúc tan học thì chắc là cửa hàng đóng cửa mất rồi."
"Aizz!" Cô ấy thở dài, khuôn mặt nhỏ tràn ngập uể oải: "Xem ra duyên phận của tớ với miếng bánh đen này vẫn chưa đủ a."
Thời Tích nghĩ nghĩ, chủ động nói: "Tớ đi lấy giúp cậu."
Lý Giai Hảo ngại ngùng, lắc đầu: "Phiền cậu quá, thôi bỏ đi."
"Không sao." Thời Tích cười với cô ấy, "Tớ vừa lúc cũng phải đi tới hiệu sách đối diện trường mua sách luyện đề, chỉ là thuận tiện thôi."
Sau khi kết thúc tiết thứ tư của chiều hôm nay thì sẽ có nửa tiếng để nghỉ ngơi.
Tiếng chuông vừa vang, Thời Tích liền chạy chậm ra khỏi trường học, đi tới hiệu sách đối diện trường, tìm được tài liệu phụ đạo mình cần ở trên giá sách.
Trả tiền xong, cô không hề trì hoãn thêm một giâu, nhanh chóng chạy sang phố bên kia.
Nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng cũng nhìn thấy cửa hàng bánh kem kia, Thời Tích nhấc chân đi tới.
Tìm được một chị gái là nhân viên cửa hàng, cô liền đưa điện thoại của Lý Giai Hảo có chứng nhận trúng giải cho chị gái xem: "Cho hỏi bây giờ có thể đổi quà không ạ?"
Nhân viên cửa hàng cười nói: "Đương nhiên là có thể."
Thấy cô thở dốc không ngừng, lại mặc một thân đồng phục trường bên, nhân viên cửa hàng cũng hiểu được là cô đang vội, động tác nhanh nhẹn gói cái bánh kem Black Forest vào trong hộp giấy.
Thời Tích nói cảm ơn rồi nhận lấy, xách theo nó đi ra ngoài.
Hiện tại còn cách tiết tự học buổi tối 13 phút, nếu chậm thêm một chút thì rất có thể sẽ đến muộn.
Cô đi rất vội, không cẩn thận đụng phải một nam sinh đang cúi đầu nhìn điện thoại ở ngoài cửa hàng.
"Thực xin lỗi." Cô nhanh chóng nói xin lỗi.
Nam sinh bị đụng tên Tống Uy, là học sinh ở một trường tư nhân cao cấp.
Vào ngày nghỉ như hôm nay thì trường tư đương nhiên sẽ không cần học bù, cho nên hắn cùng đám bạn đi ra ngoài chơi bida, lúc này chơi hơi mệt nên mới ra ngoài mua đồ ăn.
Trong nhà Tống Uy kinh doanh đất đai, rất có tiền, trong trường cũng là một hỗn thế ma vương, có tiểu tùy tùng đi sau tiền hô hậu ủng, không ai dám chọc.
Lúc này bị đụng một cái, tâm tình hắn liền cảm thấy khó chịu, nhưng trong nháy mắt khi ngẩng đầu lên, khó chịu trong mắt đã tan thành mây khói.
Cô gái nhỏ trông thật đẹp mắt, cũng thật sự đơn thuần.
Đồng phục được mặc rất quy củ, nhìn bộ dáng thì chắc hẳn là một học sinh ngoan, khác hoàn toàn với đám nữ sinh cả ngày trang điểm, mặc quần đùi ở trong trường bọn họ.
Trước kia hắn từng quen không ít bạn gái, bất quá so với người trước mặt này, chậc chậc...
Lúc nghe được thanh âm của Thời Tích, Tống Uy liếm môi dưới.
Đệch, thanh âm cũng thật mềm, thật dễ nghe,
Hắn cười có chút lưu manh: "Không sao, đụng phải chính là duyên phận, add WeChat làm quen được không."
Trong lòng Thời Tích sinh ra cảnh giác, phòng bị nhìn hắn: "Không được, tôi phải đi về học."
Nói xong liền muốn đi.
Mấy tiểu tùy tùng phía sau Tống Uy đi tới trước mặt, duỗi tay ngăn cô lại, dáng vẻ lúc cười cũng vô cùng vô lại.
"Đừng có không biết tốt xấu như vậy, Uy ca của bọn tôi muốn quen cô, đó là vận khí của cô. Thêm một người bạn cũng không có gì không tốt cả."
"Có điều, Uy ca có tiếng là hào phóng, về sau cô muốn mua cái gì, đó chỉ là chuyện một giây mà thôi."
Trong đó có một tên còn bắt được cổ tay của Thời Tích, lực đạo của nam sinh rất lớn, động tác lại tương đối thô lỗ, cổ tay trắng nõn của cô lập tức hiện lên một vệt đỏ.
"Cậu buông ra!" Cô bị dọa, dùng sức giãy giụa, ý đồ muốn dùng tiếng hét ầm ĩ khiến cho người xung quanh chú ý.
Xác thật cũng có người nhìn về đây, nhưng không một ai đứng ra hết.
Một bộ phận thì là nhát gan, một phần thì là người thích xem náo nhiệt, còn có một số người thì nghĩ là bạn trai bạn gái cãi nhau, đi quản chuyện của người ta thì cũng không hay lắm.
Tống Uy nhìn cô, hai mắt chứa kinh hoảng vô thố kia long lanh ánh nước, càng khiến người ta yêu thích.
Khóe môi hắn cong lên nở một nụ cười, nói với nam sinh đang nắm lấy tay cô: "Buông ra."
Tiểu tùy tùng lập tức nghe lời buông lỏng tay.
Thời Tích vừa được buông lỏng lập tức liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi.
Tống Uy nhìn chằm chằm bóng dáng chạy đi xa của cô, lấy ra một điếu thuốc ngậm ở trong miệng, có tiểu tùy tùng lập tức thò lại gần châm lửa cho hắn.
"Tống ca, đẹp như vậy, sao lại dễ dàng thả người ạ?"
"Đúng đấy..." Một nam sinh khác lên tiếng, lời nói ra càng thêm hạ lưu, "Khí chất cũng thanh thuần thật sự, em nghe nói chơi đứa như vậy mới hăng hái nhất."
Tống Uy nhẹ thở ra một ngụm khói trắng, liếc hai người họ một cái, cười nhạt: "Ban ngày ban mặt, người xung quanh còn nhiều như vậy, chúng mày có thể làm cái gì, không biết chờ tới lúc trời tối lại đi bắt người hả?"
Xung quanh đây cũng chỉ có một trường cấp ba, không nói cũng biết cô là ở trường nào. Chờ sau khi tan học liền dồn cô gái nhỏ vào một nơi ít người, đó không phải là muốn thế nào liền làm thế ấy sao.
Một đám tiểu đệ bừng tỉnh đại ngộ, không ngừng vuốt mông ngựa nịnh nọt: "Vẫn là lão đại cơ trí anh minh!"
Một đường chạy như bay về trường học, lúc đi vào cổng trường, trái tim nhỏ bị kinh sợ của Thời Tích mới chậm rãi bình phục xuống.
Cô vỗ ngực, thầm thở mấy hơi, lại hòa hoãn