Edit by Shmily
#Do not reup#
----------------------------
Lời này vừa phát ra, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía người đột nhiên xuất hiện ở đằng sau.
Sắc trời u ám, dưới ánh đèn đường, thiếu niên vai rộng chân dài đeo cặp sách ở trên lưng, nhưng tuyệt nhiên không có người nào vì thế mà cảm giác anh như một học sinh ngoan.
Mặt mày lạnh nhạt, hơn nữa trong ánh mắt không hề che giấu mũi nhọn sắc bén, vừa nhìn là biết cố tình đi tới đây, hơn nữa còn rất có thể là không dễ chọc.
Nhưng Tống Uy hoành hành ngang ngược trong trường đã lâu, lúc này cũng không tỏ ra sợ hãi chút nào.
Hắn híp mắt, ngữ khí khiêu khích: "Trước khi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì tao có thể cho mày một lời khuyên, tự mình lượng sức mình đi, biết nhà tao làm gì không?"
Cố Trì mặc kệ, trực tiếp đi tới trước người Thời Tích, đem cặp mình đặt ở trong lòng cô, lại nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cô gái nhỏ, giống như là đang trấn an con thỏ nhỏ đang bị kinh hãi.
"Đừng sợ, lát nữa đứng xa ra một chút."
Nói xong, anh giơ tay vung một quyền, đánh thẳng vào cằm người cần bị đánh, ánh mắt hoàn toàn không có lấy một chút ôn nhu như ban nãy.
Hoàn toàn không kịp phòng ngừa mà bị đấm một cái, Tống Uy liền bị hạ bởi một đòn, khóe môi dần dần chảy ra một vệt máu.
Hai tiểu tùy tùng bên cạnh đều sửng sốt, cái tên này cũng quá mạnh rồi đi?!
Sau khi ngây ngốc một hồi, bọn họ mới kịp phản ứng lại, vung tay vung chân vọt lên.
Chỉ là Cố Trì rất linh hoạt, anh né đòn rất nhanh, một quyền của tên kia còn chưa kịp vung ra thì cả người đã bị ăn một đạp.
Đây là lần đầu tiên Thời Tích nhìn thấy cảnh đánh nhau của đám con trai, cái loại âm thanh trầm đục của da thịt đụng vào da thịt kia, nghe một lần liền cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Cố Trì lấy một địch ba, mỗi một lần đối phương định ra tay với anh là tâm cô đều nhấc lên tới tận họng, rất muốn đi tới giúp anh nhưng lại biết rõ sức lực mình bé thế nào, có đi qua cũng chỉ gây thêm phiền mà thôi.
Cũng may thân thủ của anh rất mạnh, mỗi lần đều có thể né được an toàn.
Trận đánh này giằng co năm, sáu phút, nhưng Thời Tích lại cảm thấy nó dài như một thế kỉ vậy.
Trên đường cũng không phải không có ai đi ngang qua, thế nhưng mọi người đều mang tâm thái nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, lúc đi ngang qua thì đều bước nhanh hơn, chỉ sợ bản thân mình bị ngộ thương.
Hai tiểu tùy tùng mặt mũi bầm dập, Tống Uy cũng bị thương không nhẹ, trên mặt toàn là vết bầm tím.
Cố Trì dùng một tay xách cổ áo hắn lên, dùng sức ấn lên bức tường xi măng ở bên cạnh.
Anh đè thấp thanh âm, cảnh cáo: "Còn dám đụng vào cô ấy, dù tao có chết cũng sẽ lôi mày theo cùng."
Ngữ khí rất bình tĩnh, không giống như là đang đe dọa, ngược lại thì càng giống như đang tự thuận lại một sự thật hiển nhiên, làm cho người ta nghe xong cũng không hề nghi ngờ tính chân thật của nó.
Trong nhà Tống Uy đúng là rất có tiền, nhưng dù sao thì liên quan tới mạng sống là không thể đùa được!
Huống chi, cô gái nhỏ kia tuy rất xinh đẹp, nhưng hắn cũng chỉ muốn chơi đùa mà thôi, không muốn thật sự làm to chuyện. Rốt cuộc thì hắn cũng có tiền, về sau cũng không thiếu người đẹp nhào vào trong ngực.
Cho dù trong lòng có không cam tâm cùng phẫn nộ, Tống Uy cũng chỉ có thể mạnh mẽ nuốt xuống cơn giận này, cắn răng đáp ứng: "Biết rồi."
Thời Tích ôm cặp sách của anh, đứng ở bên cạnh cột điện, cách bọn họ một khoảng, cũng không có nghe rõ hai người nói cái gì.
Chỉ thấy anh buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cổ áo của tên kia ra, ba người chạy trối chết, thiếu niên đạp lên ánh trăng đi về phía cô.
Cố Trì đứng trước mặt cô gái nhỏ, thu liễm lại biểu tình lạnh nhạt vừa rồi, thanh âm nhu hòa hơn rất nhiều: "Không sao hết, về sau bọn họ sẽ không tới làm phiền cậu nữa."
"Cậu sao rồi? Có bị thương ở đâu không?" Thời Tích sốt ruột lại lo lắng hỏi.
Vừa rồi đứng ở bên cạnh xem cũng không có nhìn thấy ai đánh được vào người anh, nhưng cô vẫn lo lắng, vạn nhất đối phương sử dụng ám chiêu gì đó thì sao.
Đôi mắt to tròn của cô gái nhỏ long lanh ánh nước, đựng đầy lo lắng.
Cố Trì vô cùng thích dáng vẻ này của cô, phảng phất như trong lòng cô chỉ có anh, giờ phút này, người cô nhớ mong trong lòng nhất chính là anh.
Anh nhìn cô, môi mỏng nhẹ động: "Có."
"Bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không, chúng ta mau đi bệnh viện đi."
Cô gái nhỏ gấp đến độ nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, anh lại cười, duỗi tay nắm lấy tay nhỏ của cô, đặt ở trên ngực mình: "Chỗ này."
Tay mình bị anh nắm rất chặt, cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể anh, cùng với trái tim đang đập lên từng nhịp.
Thời Tích ngẩn ra: "Nơi này bị đánh tới sao?"
"Không bị đánh tới."
Cố Trì đối diện với đôi con ngươi hoảng loạn bất an của cô, biểu tình đột nhiên nghiêm túc: "Hôm nay cậu vẫn luôn giận tôi, còn không để ý tới tôi, cái này so với bị đánh còn đau hơn. Tôi làm sao chỗ nào, cậu nói cho tôi biết có được không?"
Thời Tích mím môi, tâm tình trở nên có chút phức tạp.
Buổi sáng là thật sự tức giận với anh, cũng thật sự hạ quyết tâm sẽ không để ý tới anh nữa.
Nhưng mà... nhưng mà, vừa rồi nhìn thấy anh vì mình mà đánh nhau, cỗ nghẹn khuất trong lòng kia đều đã không cánh mà bay, chỉ còn lại sự lo lắng mãnh liệt.
Nếu như cô còn tiếp tục tức giận, tiếp tục không để ý tới anh thì hình như là quá vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói đi.
Hơn nữa, anh đều đã nguyện ý vì cô mà đánh nhau với người khác, hẳn là không phải người như cô đã nghĩ trước đó, chỉ đơn giản là nhàm chán coi cô như trò tiêu khiển đi.
Lại hoặc là, anh thực sự coi cô là bạn tốt, cho nên mới đối xử tốt với cô.
"Không phải cậu sai, cậu không làm cái gì sai cả, là bởi vì tớ..."
Cô cắn cắn môi, thật sự xấu hổ khi phải nói ra "Là tớ cảm thấy cậu đang đùa bỡn tình cảm của tớ nên mới tức giận" những lời này.
Nhưng mà không nói như vậy thì phải nói như thế nào đây?
Thời Tích cảm giác đầu mình sắp nổ tung, cũng nghĩ không ra một lý do hợp lí, chỉ có thể hàm hồ nói: "Chính là, chính là... hôm nay tâm tình tớ không tốt lắm, có chút xúc động."
Cố Trì nghe được lời giải thích của cô, nhẹ nhàng thở ra.
Câu trả lời trên Baidu quả không sai, nữ sinh