Edit by Shmily
#Do not reup#
-------------------------------
Tim Thời Tích đập lỡ một nhịp.
Cô... cô không có nghe lầm chứ? Một giây trước anh nói cô... cô còn xinh đẹp hơn hai nữ minh tinh kia?
"Cho dù là bữa này tớ mời khách thì cậu cũng không cần dối lòng khen tớ như vậy đâu." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cố Trì cười cười, nghiêm túc nói: "Tôi không dối lòng đâu."
Tai cô gái nhỏ đều đỏ hết cả lên, nhìn vô cùng đáng yêu. Thậm chí anh còn nhịn không được suy nghĩ tới việc lúc hôn lên lỗ tai nhỏ thẹn thùng kia thì có phải nó sẽ càng đỏ hơn hay không.
"Là thật." Anh áp xuống xao động ở trong lòng, vừa nói vừa mang bao tay nilon dùng một lần lên, lột một con tôm đặt vào trong bát cô, "Cậu đẹp hơn so với cả hai người họ."
Mặt Thời Tích nóng lên, tâm tình thật vất vả mới bình tĩnh trở lại nay lại đột nhiên rối loạn.
Mới vừa cảm thấy anh hẳn là coi cô như một người bạn tốt, nhưng mà tự dưng anh lại nói ra những lời như vậy.
Có điều, hình như giữa bạn bè với nhau thì thỉnh thoảng cũng sẽ khích lệ đối phương một chút thì phải, cũng không phải cái gì quá xấu xa a? Giống như cô với bạn của mình cũng sẽ khen đối phương đẹp vậy.
Khuôn mặt nhỏ của Thời Tích nghẹn lại, quả thực là rối rắm muốn chết! Thật sự muốn trực tiếp hỏi luôn một câu, rốt cuộc cậu có ý tứ với tớ không? quá.
Nhưng mà rốt cuộc vẫn không dám hỏi.
Nếu như anh phủ nhận thì chẳng phải là cô sẽ rất xấu hổ sao, sau này làm sao còn làm bạn cùng bàn với nhau được nữa? Thôi được rồi, trước cứ nhịn một chút đã, lại quan sát thêm xem thế nào đi.
Buồn bực thở hắt ra một hơi, cô dùng đũa kẹp con tôm đã được bóc sẵn trong bát lên, rầu rĩ nói một tiếng cảm ơn, đưa vào trong miệng nếm một chút, đôi mắt đột nhiên sáng lên kinh hỉ.
Thật sự ăn rất ngon, thịt tôm non mềm, nước sốt rất vừa miệng, mang theo hương vị cay rát, ăn một miếng thôi cũng cảm thấy thật hạnh phúc, so với mỹ vị cô đã từng ăn qua đều ngon hơn.
Cố Trì nhìn thấy mắt cô cong lên trong nháy mắt, ánh sáng trong mắt rực rỡ lan tràn, giống như là pháo hoa nở rộ giữa bầu trời đêm vậy.
Khóe môi anh cong lên: "Nếu cậu thấy cay thì để tôi kêu phục vụ lấy nước ấm cho."
Anh nhớ rõ là bình thường những món cô ăn đều tương đối thanh đạm.
Đối với Thời Tích mà nói thì đĩa tôm này có hơi cay, nhưng hương vị thực sự quá tốt, cô không muốn thêm nước cho nên liền vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, để như này ngon hơn."
Cô nói xong cũng mang bao tay nilon lên, cầm lấy một con tôm, lột xong vỏ, có qua có lại bỏ nó vào trong bát của Cố Trì: "Cậu cũng ăn đi."
Trong một chốc, những chuyện chưa suy nghĩ rõ ràng kia liền bị cô ném ra sau đầu, bây giờ việc quan trọng nhất vẫn là chuyên tâm ăn cơm đi.
Cố Trì ăn xong con tôm được cô bóc cho kia, đũa lại gác lên bàn, cũng không tiếp tục ăn nữa mà chuyên tâm bóc tôm.
Thời Tích lột tôm rất chậm, một con còn chưa có lột xong thì anh đã lột xong hai con, sau đó đặt vào trong bát cô.
"Tớ tự bóc được mà, cậu không cần bóc cho tớ đâu." Thời Tích vội nói.
Ngón tay cô gái nhỏ trắng trắng nộn nộn, vỏ tôm lại cứng, Cố Trì không nỡ để cô tự bóc.
"Tôi no rồi, ngồi không cũng không có gì làm, không bằng giúp cậu bóc tôm, ăn xong sớm một chút thì chúng ta có thể về nhà làm bài tập." Anh lập tức nhắc tới vấn đề học tập, không hề có chút chột dạ nào.
Nghe thấy cái lí do này, Thời Tích liền không tiện từ chối nữa.
Bản thân bóc tôm có hơi chậm, làm trễ nải thời gian thì không hay lắm, bởi vì hôm nay thầy giáo giao rất nhiều bài tập a.
"Vậy... cảm ơn cậu." Mặt cô đỏ lên, cầm lấy đũa hưởng thụ thành quả lao động của anh.
Tuy đáy lòng vẫn rất ngại, nhưng nói thật thì không cần tự mình động thủ cũng có thể vừa ăn tôm vừa uống Coca, cảm giác thật sự quá tuyệt.
Ăn xong một bữa cơm, Thời Tích thành công lấp đầy cái bụng nhỏ, ăn đến mức nó tròn vo, còn ợ lên một tiếng.
Nhưng mà chân chính cảm thấy mất mặt là khi thấy thiếu niên ngồi đối diện mình cong môi, nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng.
Thời Tích: "..."
Còn không thể giả vờ như không nhìn thấy sao, lại cứ muốn chê cười cô, đáng ghét!
Thời Tích đứng lên, đi vào bên trong nhà vệ sinh giặt khăn tay, sau đó đi tới trước quầy thu ngân lấy điện thoại ra muốn thanh toán.
Kết quả lại nhận được thông báo là tiền đã được thanh toán rồi.
Thời Tích trở về, chu miệng lên nói: "Đã nói là tớ mời cậu ăn cơm rồi mà, sao cậu lại trả tiền hộ cho tớ chứ."
Cố Trì đứng lên, đi tới chỗ ngồi của cô cầm cặp xách của cô lên: "Tôi không có thói quen để con gái trả tiền, nếu cậu không vui thì lần sau lại mời tôi thêm một bữa đi."
Thời Tích nghĩ nghĩ, cảm thấy như vậy cũng được, liền gật đầu: "Được rồi, nhưng đã nói trước rồi đó, lần sau cậu không thể thanh toán tiền trước như vậy."
Cô gái nhỏ tâm tư đơn thuần nên hoàn toàn không ý thức được, mơ mơ hồ hồ lại bị anh hẹn ăn thêm một bữa cơm nữa.
"Ừm, bảo đảm sẽ không như vậy." Khóe môi Cố Trì tràn ra một nụ cười.
Đi ra khỏi tiệm nướng, bên ngoài vô cùng náo nhiệt, một mảnh hoan thanh tiếu ngữ.
Mấy cửa tiệm đồ ăn vặt quanh đây đều kín người, ngồi tràn cả ra ngoài đường.
Người tới ăn khuya có nhân viên công sở mới tan làm, cũng có sinh viên tuổi trẻ phấn chấn nhiệt huyết, còn có cả một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, vô cùng có không khí.
Thời Tích đi bên người Cố Trì, chậm rãi dạo bước, cặp xách được anh cầm hộ, cả người cô đều nhẹ nhàng, bụng còn đang thỏa mãn vì được ăn ngon.
Gió đêm mát lạnh, thổi tới người thoải mái thích ý, lúc ngẩng đầu còn có thể nhìn thấy mấy ngôi sao trên bầu trời, đặc biệt sáng.
Tuy rằng không có cảm giác được ngắm trời đầy sao khi đi dã ngoại, thế nhưng tại một khu đô thị nhà cao tầng nối tiếp nhau san sát như thế này thì cảnh tượng như vậy cũng khó mà có được.
Một buổi tối đẹp như vậy, lá gan Thời Tích dường như cũng đột nhiên trở nên lớn hơn một chút.
Cô lặng lẽ xoay đầu, nhìn vào mắt anh, lại nhẹ nhàng nắm chặt lòng bàn tay: "Cái đó... tớ nghe nói sáng nay có bạn nữ tỏ