"Cô nói gì? Người phụ nữ gì cơ.
" Giang Thiên đẩy râu quai nón trước mặt sang một bên, đi tới nhấc người phụ nữ lên, mỉm cười nói: "Đi thôi, nếu cô biết vậy thì dẫn đường đi.
"
Một bên chân của người phụ nữ đã bị râu quai nón bẻ gãy, bị kéo lê xuống đất theo một góc độ kỳ lạ.
"Tôi, tôi sẽ nói nơi cô ta ở, chân của tôi!" Người phụ nữ hét lớn, "Tôi không đi với anh! Tôi không muốn!
"Giọng thật khó nghe.
" Giang Thiên xoay người nói với Trần Nhất Tí: "Cắt lưỡi cô ta đi.
"
Người phụ nữ che miệng, điên cuồng vùng vẫy.
"Cắt lưỡi cô ta thì sao chỉ đường được?" Mặt Trần Nhất Tí không cảm xúc nói: "Chờ xong chuyện thì cắt.
"
Người phụ nữ không thể ngờ hai người này lại thực sự mang cô ta đi.
"Không, không, mau cứu tôi!" Người phụ nữ liều mạng nắm ống quần râu quai nón, "Tôi không muốn đi cùng họ, mau cứu tôi!"
Nghĩ cũng biết cô ta tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.
Nếu hai người đàn ông thắng, chắc chắn sẽ không quan tâm đến cô ta, thậm chí còn không đưa cô ta về.
Nếu hai người đàn ông thua, vậy thì Tam Vô chắc chắn sẽ giết cô ta!
Râu quai nón lạnh lùng nhìn người phụ nữ, hất tay cô ta ra.
Anh ta lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt như thể chưa từng quen biết cô ta.
Sau khi người phụ nữ bị lôi ra khỏi nhà, cô ta đã thông minh hơn, không la hét nữa.
Lỡ như tang thi nghe thấy tiếng la liền chạy tới, vậy thì người đầu tiên chết sẽ là cô ta.
"Người phụ nữ đó, lợi hại không?" Giang Thiên lắc cổ tay mình, hỏi.
"Lợi hại.
"
"Các anh nhất định phải cẩn thận một chút, cô ta có hai con tang thi cấp cao rất lợi hại.
" Người phụ nữ cố lấy lòng, cẩn thận nói.
Giang Thiên nhíu mày, "Hai con tang thi cấp cao? Cô ta nuôi thế nào?"
Cao thủ thực sự trong thành lũy sẽ không lãng phí máu để nuôi tang thi.
Nhưng còn chưa đợi người phụ nữ trả lời anh ta, bên cạnh chân giống như đột nhiên vấp phải thứ gì đó.
"Mẹ nó! Thứ gì vậy, suýt chút nữa ông đây té rồi.
" Giang Thiên nhỏ giọng mắng, cúi đầu nhìn xuống thì thấy bên cạnh chân là một cái hố đen thui.
"Giun biến dị sao?" Anh ta nhíu mày, "Làm sao thứ này chui lên được?"
!
Lúc này, trong sân của Tam Vô, giọng nói của Quỳ Quỳ khiến đầu cô nổ tung.
"Chủ nhân, củ cải nói có người đang đi về phía sân, hai người đàn ông, cùng với người phụ nữ lúc nãy đã tới đây.
"
Tam Vô vốn đã ngủ lập tức mở mắt và đứng dậy.
Dẫn theo Tang Nhất và Tiểu Tang xuống lầu.
Cô xoay người nhảy lên hàng rào, trời tối đen như mực, dưới ánh trăng có thể nhìn thấy hai cái bóng đen cách đó không xa.
Tam Vô nheo mắt lại.
"Mang theo người phụ nữ kia, người tới không có ý tốt?"
Hơn nữa không phải là giọng nói của đám người râu quai nón, là núi dựa mới của người phụ nữ đó?
"Củ cải, đi theo nghe bọn họ nói gì.
"
Củ cải nhanh chóng trở lại.
Lá cây hoa hướng dương tức giận đến kéo căng, "Củ cải nói, họ nói tang thi của thiếu gia bị người ta cướp đi, người phụ nữ đó và họ đều nói muốn giết chị.
"
Tam Vô ngẩng đầu nhìn vầng trăng sắp bị mây che khuất, giọng nói tản nhẹ trong gió.
"Vậy sao? Hóa ra vì Tang Nhất mà tới.
"
"Thì ra là người của vị thiếu gia kia.
"
"Họ đến nhanh hơn chị nghĩ đấy.
" Tam Vô từ trên tường leo xuống, mở cửa, "Khách cũng đã đến cửa nhà, chúng ta cùng hoan nghênh thôi.
"
Quỳ Quỳ không khỏi vui mừng, "Em cũng được đi sao?"
Bình thường Tam Vô không cho phép nó ra ngoài đi dạo.
"Đương nhiên.
"
Tam Vô bước ra ngoài.
Giang Thiên đã mất kiên nhẫn.
"Đi lâu như vậy sao còn chưa tới? Nếu cô dám gạt chúng tôi, tôi sẽ chặt chân còn lại của cô đấy.
" Trần Nhất Tí nắm tóc người phụ nữ mắng.
"Ngay trước mặt đây, nhìn thấy ngôi biệt thự lớn nhất phía trước không? Có một cái sân rất rộng!"
Người phụ nữ vội vàng cầu xin tha thứ, giọng run rẩy nói: "Trong nhà cô ta nhất định có rất nhiều đồ tốt, hai vị đại nhân nhất định phải giết cô ta.
"
Trần Nhất Tí đang định nói thì đột nhiên nghe thấy tiếng động rất nhỏ.
"Ai!"
Ngay lúc này, vầng trăng sáng đã bị nuốt chửng hoàn toàn, chỉ dựa vào ánh sao vốn không đủ để thấy rõ xung quanh.
"Hì hì.
"
Tiếng cười lanh lảnh của trẻ con khiến cả ba người giật mình.
"Trẻ con?" Giang Thiên nhìn thấy một bóng người nhỏ bé trước mặt.
Một khắc sau, cả người anh ta đều bị Trần Nhất Tí đột nhiên lao tới đẩy mạnh qua một bên.
Một tiếng "Bùm" rất lớn vang lên, vị trí anh ta đứng vừa rồi đã bị