Con rắn đen như nhìn thấy con quái vật nào đó, cái đuôi của nó run rẩy dữ dội, đột nhiên bỏ chạy ra ngoài.
"Sao lại như thế! Trần Nhất Tí, kêu con rắn đó trở lại mau!" Giang Thiên sợ hãi hét lớn.
Nếu không có rắn đen, khi trở về chắc chắn vị đại nhân kia sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Con rắn đen làm gì còn có thể nghe lời anh ta nói chứ, nó đã bị Quý Lăng Bạch dọa biến mất dạng rồi.
Tam Vô nhíu mày, theo bản năng xoay người lại.
Dưới ánh trăng nhìn thấy một con mèo đang đứng trên đỉnh hàng rào, chỉ nhàn nhạt nhìn cô.
"Tiểu Bạch.
" Tam Vô đưa tay ra, "Lại đây.
"
Quý Lăng Bạch đáp lại bằng một nụ cười lạnh.
Nằm mơ sao?
"Sau khi chỉnh đốn hai người này, chúng ta về mở một hộp cơm tự sôi nhỏ nhé.
" Tam Vô cười một tiếng.
Một khắc sau, Quý Lăng Bạch đã ngồi trên vai cô, cái đuôi nhỏ và dài quấn quanh cổ Tam Vô, hơi cọ vào cô.
"Đừng quậy.
" Tam Vô dùng tay hất nhẹ đuôi của anh.
Quý Lăng Bạch nhìn cô.
Ánh mắt ý vị thâm trường*.
*Ý vị thâm trường: sâu xa, có ý tứ
Hóa ra cô sợ nhột ở cổ.
Tam Vô nhìn Quý Lăng Bạch đang ngồi trên vai mình, lại khẳng định lựa chọn không dùng dao chém chết nó là đúng đắn.
Không biết nó đã hồi phục bao nhiêu sức chiến đấu, nhưng cái bóng đen vừa trốn thoát ra ngoài chắc chắn là công lao của Quý Lăng Bạch.
Giang Thiên và Trần Nhất Tí trước mặt đã không còn sức phản kháng.
Nhưng người phụ nữ kia lại là người không thể chống đỡ được trước.
Mùi máu trên người cô ta đã thu hút một đám tang thi, một con tang thi cấp thấp đã kéo chân cô ta, nó dùng sức kéo cô ta về phía sau cùng một vài con tang thi.
"Không! Tôi không muốn chết, mau cứu tôi!" Người phụ nữ liều mạng vùng vẫy.
Liều mạng đổi lấy cái nhìn của Tam Vô, "Tôi sẽ báo đáp cô, thật đấy, cái mạng này sẽ là của cô.
"
"Tôi muốn cái cuộc sống tồi tệ của cô làm gì? Ở mạt thế ai lại chẳng muốn sống?"
Mặt Tam Vô không cảm xúc, "Chính cô tự tìm đường chết thì đừng trách người khác.
"
Nơi đó của cô ta đã tụ lại năm sáu con tang thi cấp thấp.
Cô lao vào đó cứu cô ta ư? Sợ là kẻ ngu không muốn sống mới đồng ý.
Tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ nhanh chóng biến mất sau khi cô ta bị kéo đi ngày càng xa.
Nhìn thấy càng ngày càng có nhiều tang thi vây quanh vì mùi máu.
Tam Vô nhìn Giang Thiên và Trần Nhất Tí đã bị nện đến không còn sức, nói: "Tang Nhất, Tiểu Tang, Quỳ Quỳ và củ cải, các em trở lại đây, chúng ta về nhà.
"
Tiểu Tang thở dài thất vọng.
Cô bé còn chưa chơi đủ, nhưng phải nghe lời của chủ nhân.
Tang Nhất cũng vội vã chạy tới.
Nhìn thấy phản ứng nhanh hơn trước của Tang Nhất, Tam Vô sững sờ một lúc.
Chắc không phải là ảo giác của cô đúng không, Tang Nhất bây giờ có vẻ thông minh hơn chút, phản ứng cũng nhanh hơn rất nhiều.
Mấy người họ vừa vào và đóng cửa lại, đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Giang Thiên và Trần Nhất Tí vang lên bên ngoài, thêm tiếng gào rú của đám tang thi.
"Chủ nhân, hai người kia thì sao? Mặc kệ bọn họ à?"
Quỳ Quỳ vỗ bộp bộp vào là cây.
Sau sự việc ngày hôm đó, nó cảm thấy mình không còn là hoa hướng dương ngốc bạch ngọt nữa.
Bây giờ nó là Quỳ Quỳ "tàn nhẫn"!
Quý Lăng Bạch vùi vào vai cô ngáp một cái, cơn buồn ngủ lại ập tới.
Động tác của cô gái nhỏ có thể nhanh hơn một chút không?
Nếu là anh đã trực tiếp giết sạch sẽ.
Ở thế giới bây giờ, việc nước sông không phạm nước giếng đã là sự lương thiện lớn nhất rồi.
"Tiểu Tang, đi lấy nước cho chị.
" Tam Vô không trực tiếp trả lời câu hỏi mà trầm ngâm nhìn về phía cửa.
Mãi cho đến khi tiếng hét và vùng vẫy của hai người bên ngoài đã yếu dần, Tam Vô đứng trên đỉnh tường, cô múc nước sau khi đã lọc sạch thẩy về phía xa.
Những tang thi đang liên tục tấn công Giang Thiên và Trần Nhất Tí đột nhiên dừng lại.
Bọn chúng bắt đầu khịt khịt mũi, sau khi xác định được phương hướng lập tức sà về hướng có nước đọng và nằm xuống liếm.
"Cái gì thế! Cái quỷ gì thế!" Trên cánh tay Giang Thiên có nhiều vết thương do tang thi cắn, lúc này đang trợn mắt há hốc mồm nhìn đám tang thi đang bị dẫn đi, không dám tin nói: "Cô đã làm gì!" Những con tang thi cấp thấp chết tiệt này sao lại nghe lời như vậy?
Triệu chứng của Trần Nhất Tí có chút nghiêm trọng, một miếng thịt trên bắp chân anh ta đã bị xé sống, lúc này người đã bắt đầu co giật, miệng sùi bọt mép.
"Tang Nhất, ra ngoài nhặt hai người kia về.
" Tam Vô lại thẩy một gáo nước ra xa hơn để đánh lạc hướng đám tang thi.
Quả nhiên, những con tang thi đó lại chạy đến chỗ xa hơn.
Quý Lăng Bạch trầm ngâm nhìn cảnh này.
Những gì người phụ nữ này làm ra không chỉ thu hút tang thi cấp cao mà tang thi cấp thấp cũng như vậy.
Nước này cũng chỉ là nước bình thường, chẳng qua là sau khi