Mắt của ba người râu quai nón như sắp rớt cả ra ngoài.
Hai người kia bị quỷ nhập rồi sao?
Nhưng chẳng ai dám đi đến hỏi câu hai người làm sao vậy?
Mà Giang Thiên và Trần Nhất Tí cũng không rảnh phản ứng lại ba người họ, bọn họ cảm giác được tim mình đập càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức vượt ra khỏi phạm vi của người bình thường.
Mùi hôi thối của tang thi cũng dần lan ra khắp cơ thể.
Tam Vô để hai người họ đợi một lúc mới để cho Quỳ Quỳ ra mở cửa.
Nhìn hai người bên ngoài xách bao lớn bao nhỏ, Tam Vô cười nói: "Tới nhanh vậy à, nhìn hai người đầy mồ hôi như vậy, thật ra tôi cũng không cần gấp mà.
"
Hai người Giang Thiên nuốt một ngụm máu, họ rất gấp mà!
Trần Nhất Tí run rẩy, thật sự không thể nhịn được nói: "Đại nhân, cô có thể giúp chúng tôi tiêu tan độc của tang thi trước được không? Chậm trễ chút nữa thì sẽ muộn mất.
"
Lưỡi của anh ta dần trở nên cứng nhắc.
E là ba phút nữa ngay cả nói cũng chẳng nên lời.
"Quạc quạc!"
Hai con vịt bị Trần Nhất Tí xách trên tay không chịu cô đơn bắt đầu kêu lên.
Tam Vô để cho Tang Nhất cất hết đồ đi, ngoắc tay với hai người kia, "Đến đây.
"
Hai người Giang Thiên vội vàng đến gần.
Trong lòng thì vô cùng căm hận, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ biết ơn.
Ba người râu quai nón chỉ có thể đứng nhìn cánh cửa đang đóng chặt từ xa.
"Người phụ nữ kia sao có thể?" Lão Tam rùng mình, "Quá quỷ dị rồi, người có dị năng cấp cao ở thành luỹ sao lại nghe lời cô ta được chứ?"
Lão Nhị buồn bực không lên tiếng, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Râu quai nón trầm tư một lúc lâu mới nói: "Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chúng ta cũng không được đắc tội với người này.
Nếu được thì nên tiếp xúc nhiều một chút.
"
Lão Nhị giật mình, quay lại nghi ngờ hỏi: "Đại ca, ý của anh là!.
?"
Râu quai nón gật đầu, "Mặc dù lần này chúng ta là vì hoạt động chiêu mộ của thành luỹ 18 mà tới, nhưng chỉ với ba người chúng ta thì tỉ lệ được chọn là quá nhỏ.
"
"Người phụ nữ này không phải là loại người không có điểm mấu chốt, có thể hợp tác tạm thời.
"
Dù ở mạt thế mọi người đều cảm thấy bất an, không dám tin tưởng người khác một cách dễ dàng, nhưng loại hợp tác tạm thời này lại có không ít.
Là hợp tác tạm thời thì cũng phải chọn đồng đội cẩn thận, nếu không lại giống như người phụ nữ trước kia, bọn họ bị đâm lúc nào cũng không biết.
"Người ta chưa chắc sẽ đồng ý hợp tác với chúng ta.
"
Lão Nhị nuốt nước miếng, "Nhưng nếu cô ta biết điều kiện mà thành luỹ 18 đưa ra cho những người tham gia lần này thì có khi cô ta sẽ động lòng.
"
Lão Tam cũng hứng thú nói, "Phải đó, nghe nói cuối cùng cũng làm ra giá đỗ thuỷ canh, những người tham gia dù có được chọn hay không cũng sẽ được chia một ít.
"
Chưa kể nguồn nước ngày càng khan hiếm, hiện tại nước uống để thực hiện phương pháp thuỷ canh căn bản không thể thành công, tổ nghiên cứu khoa học đã nghiên cứu rất lâu mới thành công được.
Đậu bây giờ cũng không còn lại bao nhiêu.
Có thể tưởng tượng một nắm giá đỗ quý giá như thế nào.
Rau đó!.
.
Đã mười năm không được ăn rau rồi.
Nghĩ đến hương vị của giá đỗ, ba anh em đều không khỏi nuốt nước miếng.
! ! !
Trong sân nhỏ, Giang Thiên và Trần Nhất Tí đã tạm thời được giải độc đang nhìn chằm chằm vào nồi lẩu toả ra hương thơm nồng nàn.
Thịt họ mang tới đều đã được lóc xương, nấu được một nồi nước hầm xương lớn.
Những thứ màu đỏ nổi lên trên nước hầm là gì vậy?
Là ớt sao?
Trước đây mới chỉ nhìn thấy rau xanh, vậy mà Tam Vô lại còn có cả ớt?
Quỳ Quỳ vui vẻ nhổ củ cải ra, rửa sạch và cắt thành từng miếng nhỏ cho Tam Vô nấu.
Vừa nãy nó đã lặng lẽ dùng rễ của mình nếm thử cái thứ gọi là "lẩu" đó.
Hương vị vô cùng ngon!
Tam Vô đã rửa rất nhiều rau xanh, chất một đống thành một ngọn núi nhỏ trong rổ.
Màu xanh lá của hành lá thật bắt mắt, sợ là rau xanh đã biến mất quá lâu nên giờ đây màu xanh lá đã trở thành màu sắc đẹp và được yêu thích nhất trên thế giới.
Hai người Giang Thiên ngửi được mùi cay nồng xộc vào mũi, khó khăn nuốt nước miếng.
Một bữa ăn lại nhiều rau đến vậy!
Thật! Thật lãng phí!
Nhưng rõ ràng, Tam Vô không hề có ý mời họ cùng ăn.
Cô nhìn nồi nước lẩu đậm đà, sôi ùng ục lên rồi nổi bọt thơm phức.
Thịt không cần nhúng quá chín, gắp lên ăn liền, cả người toát đầy mồ hôi cũng không khỏi thở một hơi.
Ngay cả Quý Lăng Bạch cũng ăn rất nhanh.
Tiểu Tang ăn xong vội vàng cầm chén rồi nhón chân lên để Tam Vô múc cho cô bé thêm một ít.
Quý Lăng Bạch nhìn hai người Giang Thiên bên cạnh sắp chảy cả nước miếng! ! Cảm thấy đồ ăn trong chén mình cũng ngon hơn.
Anh ngồi ngay ngắn, nhưng cái đuôi đằng sau lại cứ quấn lấy cổ tay Tam Vô như bộc lộ tâm trạng muốn ăn thịt của anh.
"Hiểu rồi, cho Tiểu Tang xong sẽ đến lượt mày.
" Tam Vô trấn an sờ đuôi nó.
Quý Lăng Bạch