Quý Lăng Bạch: "...." Lòng dạ đàn bà như mò kim đáy bể.
Tam Vô tức giận, giơ tay lên đập mạnh vào một bông hoa tường vi trong đó.
Sau khi cô vừa đập xong, liền nhìn thấy nhụy hoa tường vi trước mặt đột nhiên nhăn lại, biến thành hình dáng cái miệng.
Tam Vô còn chưa kịp phản ứng, cái miệng đã trề ra và phát ra một tiếng "phụt".
Sau đó là một tiếng hát ai oán phát ra từ cái miệng quỷ quái đó.
"Cải xanh a xx trong đất vàng a, ba tuổi a xx không có mẹ nha xx"
Quý Lăng Bạch: "...." Bụi hoa này lại là hoa biến dị.
Tam Vô tối sầm mắt lại vì tức giận.
Hoa hướng dương biến dị có thể chiến đấu.
Củ cải có thể thăm dò tin tức.
Đóa hoa này....
Cô cười nhạt, giơ con dao trong tay lên: "Tốt nhất là nên chặt hết thực vật biến dị vô ích, nhường chỗ trồng vài đóa hoa hướng dương."
Quỳ Quỳ ở bên cạnh đang vẫy vòng hoa.
Chủ nhân nói đúng!
Thực vật vụn vặt vô dụng nên được băm nhỏ ép lấy nước uống!
Nghĩ đến nước rau xanh mà hôm qua Tam Vô cho nó và củ cải, Quỳ Quỳ liền thèm, thứ đó tốt hơn nước, có thể khiến từng gốc rễ trên người nó run lên vì thoải mái.
Lửa trong vòng hoa dần tăng lên, sức lực cũng lớn hơn.
Củ cải vẫn luôn vùi trong đất cũng chui ra ngoài, nhìn chằm chằm vào hoa tường vi đến chảy nước miếng.
Trước ánh nhìn chăm chú như vậy, cả thân hoa tường vi bắt đầu run rẩy.
Mắt thấy ánh sáng sắp ép đến trước mặt nó, giai điệu thê thảm kia cuối cùng cũng đổi.
"Tối nay có mưa đấy, mưa to!"
Hoa tường vi có lẽ là cảm nhận được mối đe dọa, giọng nói cũng trở nên sắc bén hơn.
Tam Vô nhướng mày nhìn nó chằm chằm.
"Thật hay giả?"
"Tối nay có mưa đấy, mưa to!" Nó lặp lại những lời này, có lẽ trao đổi bình thường không được.
Về điểm ca hát thì chẳng có ích gì nhưng dự báo thời tiết có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
"Được, nếu buổi tối không mưa tao sẽ chặt mày."
Tam Vô thu dao lại, nhìn mảnh đất không may đã bị hoa tường vi chiếm này, đó là một mảnh đất lớn, có thể trồng không ít củ cải.
"Ồ?" Tam Vô đang cảm thấy đáng tiếc, nhưng khóe mắt đã kéo tới mảng màu đỏ phía sau hoa tường vi.
Cô vén lá cây ra nhìn, là một mảng ớt đỏ!
Những cây ớt được trồng bây giờ tuy không giống như trước, kích thước tăng gấp đôi nhưng vẫn có hình dáng đầu nhọn, dây dài rơi từ trên cành xuống, chen chúc nhau dày đặc khiến ai thấy cũng thích thú.
Tam Vô lập tức hớn hở, "Thật sự có ớt đỏ, quá tốt rồi, không cần phải phí công đi tìm."
Vốn dĩ cô định tìm thêm một số hạt giống nữa, những hạt giống cô nhặt lần trước đã sử dụng hết một nửa.
Tam Vô hái một trái cắn thử một miếng, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
"Vừa chín tới!" Cay như vậy, đến lúc đó nên cho một ít nước hầm cá nướng để khử mùi thịt tanh mới được.
Quý Lăng Bạch nghe thấy ớt, chân mèo mềm mại bước đến xem.
Đúng là ớt thật!
"Tối nay nấu lẩu đi.....!Mà không được, phải có thịt."
Quý Lăng Bạch nhớ đến mùi vị của lẩu, bắt đầu cân nhắc xem mình có nên đi bắt vài con thú biến dị đổi lấy thịt hay không.
Tam Vô mỉm cười quay lại nhìn hai người còn đang choáng váng phía sau.
Lúc Giang Thiên và Trần Nhất Tí tỉnh lại, cả người như nhũn ra, hoa mắt chóng mặt.
Ba giây sau, Giang Thiên chống mông ngồi dậy, bất chấp khắp nơi trên người đều đau, vừa nhìn thấy Tam Vô, sắc mặt anh ta lập tức tái mét vì sợ.
"Chúng ta...!Còn sống sao?"
Anh ta nhớ rõ ràng mình đã bị cắn mấy nhát.
Tại sao không biến thành tang thi?
Trần Nhất Tí cũng mím chặt môi, chỉ là ánh mắt nhìn Tam Vô mang theo sự sợ hãi tột độ.
Không biết người và chuyện gì đã xảy ra luôn khiến người ta sởn gai ốc.
"Chuyện tại sao không biến thành tang thi không phải rất dễ thấy sao?" Tam Vô ngồi trên băng ghế đối diện, Quý Lăng Bạch chê móng vuốt đạp phải sàn nhà bẩn, nhảy vào vòng tay Tam Vô.
Giang Thiên nhìn con mèo đang nằm trong vòng tay của Tam Vô, không khỏi co người lại.
Lúc đó anh ta đã nhìn thấy, thời điểm con rắn đen chạy trốn, chính con mèo này đã đứng trên đỉnh tường.
"Tôi đã cứu hai người." Tam Vô cười nói.
Giang Thiên không khỏi giật giật khóe miệng, gì mà cô ta đã cứu họ?
Muốn giết chết họ cũng là cô ta!
"Cô có thể giải được sự biến hóa tang thi sao?" Trần Nhất Tí chợt phản ứng lại, kinh ngạc kêu lên.
"Tôi mà có được khả năng đó thì tốt rồi." Tam Vô xì nhẹ một tiếng, "Vậy chẳng phải tôi có thể cứu thế giới sao?"
Chỉ là hai cái thi hóa này không đủ sâu để dị năng của cô có thể hồi phục lại như cũ.
Giang Thiên bên cạnh đã bình tĩnh lại, sau đó anh ta lại run rẩy, mặt trắng bệch chỉ tay về phía vườn rau của Tam Vô, "Cái, cái, cái này...." Đó là rau cải! Người phụ nữ này có thể trồng được rau cải!
Quỳ Quỳ bên cạnh khinh thường, không phải là vườn rau của chủ nhân sao?
Thật không có kiến thức!
Giang Thiên đảo mắt nhìn xung quanh, đột nhiên cười với Tam Vô, "Vâng, vâng, lần này may mà có cô cứu chúng tôi."
"Bắt đầu từ hôm nay, cô chính là ân nhân của hai anh em bọn tôi!"
Những lời chính nghĩa mà anh ta nói, Tam Vô chỉ nhìn chằm chằm cười, không nói lời nào.
Giang Thiên và Trần Nhất Tí nhìn nhau, tiếp tục nói: "Chuyện lần này tất cả đều là hiểu lầm, chúng tôi chỉ là nghe theo ả đàn bà đó nói, tìm nhầm người."
Ánh mắt của Giang Thiên dừng trên người Tang Nhất.
Họ không biết đây có phải là loại tang thi hệ sức mạnh mà thiếu gia đã chỉ định hay không, nhưng chẳng sao cả, có đồ về giao nộp là được rồi, lừa người phụ nữ này về thành lũy trước đã rồi nói sau.
"Cô gái nhỏ, cô xem hai người chúng tôi bây giờ cũng không có gì để báo đáp cô, hay vậy đi, cô cùng bọn tôi đến thành lũy 18 một chuyến, ít nhất cũng phải cho chúng tôi một cơ hội để báo đáp cô chứ?"
Quý Lăng Bạch giương mắt nhìn hai người họ như kẻ ngốc.
Tam Vô, cô gái nhỏ này đã lộ nhiều năng lực như vậy, vào thành lũy 18 còn có thể an toàn ra ngoài sao?
"Cô chưa đến thành lũy của chúng tôi phải không, ở đó tốt hơn bên ngoài rất nhiều." Giang Thiên kích động đến mức mở miệng nói phun cả nước miếng.
Những thứ này trong thành lũy đều là những gì tán hộ hướng tới.
"Trong đó có thịt và nguyên liệu nhiều không đếm xuể, với năng lực của cô, đến thành lũy nhất định sẽ được trọng dụng." Nhất định sẽ bị giam lại, làm việc không thấy mặt trời vì bọn họ, đó!
"Người anh em của chúng tôi có vài quan hệ trong thành lũy, đưa cô vào và cho cô thân phận dân cư đều không thành vấn đề, còn có thể để cho mọi người chăm sóc cô nữa." Chào hỏi để mọi người dạy dỗ cho con tiện nhân này một bài học!
"Đúng rồi, nhà mà thành lũy chúng tôi chia cho những người có dị năng đều vô cùng tốt, có cả điện, trong thành lũy còn có...."
"Ừ, trong thành lũy có điện, người có dị năng được ở khu vực