Vẻ mặt hoảng sợ quá rõ ràng của Quý Lăng Bạch khiến Vương Hải cũng theo bản năng quay đầu nhìn.
"Bộp" một tiếng, Quý Lăng Bạch đập mạnh lên bàn khiến Vương Hải giật mình.
Tiểu La nhận ra mình đã chui nhầm chỗ liền chui lại vào đất.
"Sao, sao vậy?" Vương Hải rối rắm.
Vẻ mặt của Quý Lăng Bạch rất khó coi, "Chơi ván nữa đi.
"
Những thứ mà Tam Vô nuôi sao mà con nào con nấy! Đều to gan như vậy hả?
Vương Hải: "!.
.
" Ván nữa thì ván nữa, hung dữ cái gì chứ? Như kiểu ông ta là người thua vậy.
Quý Lăng Bạch nhìn mặt đất đã bình thường trở lại, bất lực xoa ấn đường.
Vương Hải ngồi đối diện nén cơn giận.
Thế nào?
Ngồi cùng ông ta rất mệt sao? Đến nỗi nhìn một cái đã cảm thấy nhức đầu rồi?
Ông ta giận đến mức trợn trắng mắt.
Giang Thiên cuối cùng cũng tìm được một cơ hội thích hợp đứng bên cạnh Tam Vô, nói lại chi tiết kế hoạch của Vương Hạo Sinh.
"Vậy theo như lời anh nói là hắn muốn biến tất cả hạch dị năng của mọi người thành tinh thể, sau đó giết họ lấy tinh thể nâng cấp à?"
Giang Thiên gật mạnh đầu, "Đại nhân, cô cũng kinh sợ đúng không! Tôi cũng không ngờ hắn ta lại dám làm chuyện vô lương tâm như vậy!"
Tam Vô hít sâu hai cái, "Vẫn ổn, không ngạc nhiên mấy.
"
"Hắn ta chính là người như vậy.
"
"Chuyện này tôi biết rồi, anh về đi.
"
Đoạn đường còn lại Tam Vô rất im lặng, cô lẫn vào trong đám đông, những tang thi cấp thấp dọc đường đến rừng gai liên tục nhào tới chỗ cô.
Nhưng có nhiều người có dị năng phòng thủ như vậy, đương nhiên là không có chuyện gì.
Tam Vô thành thật đứng trong đám đông, lặng lẽ quan sát Vương Hạo Sinh.
Hắn và chú Phương đang nói thầm chuyện gì đó, từ khóe miệng cong lên của hắn có thể thấy tâm trạng của tên súc sinh này rất tốt.
"Phía trước là rừng gai, mọi người chú ý an toàn.
" Chú Phương xoay người nói với mọi người, "Gặp phải tang thi thì đừng cố quá, bất cứ lúc nào cũng phải đảm bảo bản thân an toàn trước đã.
"
Dù sao thì chết ở đây, hạch dị năng cũng sẽ bị phân tán, vậy chẳng phải rất uổng sao?
Những người khác không biết suy nghĩ của chú Phương, cảm động vô cùng.
"Ai nói thành lũy 18 coi rẻ tính mạng con người? Tôi thấy rất tốt mà.
"
"Đúng thế! Quả nhiên những tin đồn bậy bạ không thể tin được.
"
"Tôi thấy thành lũy 18 tốt hơn thành lũy 1 nhiều, anh có thấy thành lũy 1 trồng ra được thực vật thủy canh chưa? Còn sẵn lòng lấy ra cho chúng ta ăn nữa.
"
Tam Vô đứng ở bên cạnh nghe thấy, nhưng không tham gia thảo luận.
"Chủ nhân.
" Tang Lĩnh kéo tay áo của Tam Vô, "Vào rừng thôi.
"
Tam Vô nhìn đám gai dày bện ở trước mặt, gật đầu nói: "Sắp xếp xong cả rồi chứ?"
Tang Lĩnh gật đầu, đằng sau vẻ mặt vô cảm của hắn cất giấu một trái tim đang sôi sùng sục!
Lâu rồi chưa dẫn đám đàn em đi đánh hội đồng.
"Khu rừng này sao lại yên tĩnh như vậy?" Có người nhíu mày nhìn xung quanh nói: "Chúng ta có nhiều người như vậy, bọn tang thi đã phải ngửi thấy rồi nhào tới từ lâu rồi chứ?"
"Nếu không có tang thi thì chúng ta dựng lều ở đây trước, lấy hết đồ ra đi.
" Vương Hạo Sinh nóng lòng, nào còn tâm tư quan tâm đến tang thi nữa?
Dù sao đến lúc đó những người này cũng biến thành tang thi thôi.
Chú Phương dựng một cái lều lớn, sau đó chuyển vài chiếc rương lớn vào trong lều.
Tam Vô nheo mắt nhìn chằm chằm vào chiếc rương.
Ánh mắt mọi người đều nóng bỏng.
"Trong đó là giá đỗ à?"
"Chắc chắn là vậy!"
"Có ai mang nồi theo không? Mấy ngày nay nghĩ đến hương vị của giá đỗ mà tôi chẳng ăn được chút thịt nướng nào.
"
Không ít người vừa nói vừa nuốt nước miếng.
Vương Hạo Sinh chui vào trong lều của mình, lấy đậu nành ra, "Thịt tang thi đâu?"
"Ở đây thưa thiếu gia.
" Giang Thiên bưng một cái hộp lên, thấy Vương Hạo Sinh đang muốn đổ hết thịt tang thi vào, anh ta nhớ tới lời Tam Vô liền lập tức nói: "Thiếu gia, nhiêu đây có nhiều quá không?"
Vương Hạo Sinh nhíu mày nhìn anh ta.
Giang Thiên căng thẳng nói tiếp: "Nếu như quá nhiều, lỡ đến lúc đó độc của tang thi phát tác nhanh thì chúng ta sẽ không kịp ra tay.
"
Vương Hạo Sinh gật đầu, "Cũng có lý, vậy làm một nửa thôi.
"
Một nửa thịt tang thi còn lại sẽ để lại trong hộp.
Giang Thiên nhìn thấy những cây giá đỗ lập tức tăng trưởng nhanh chóng, quan trọng là lúc Vương Hạo Sinh nhìn những cây giá đỗ kia còn lộ ra một nụ cười từ nội tâm, khiến Giang Thiên lạnh hết cả người.
Người bên ngoài đã đứng chờ sẵn.
Sau khi nhìn thấy Vương Hạo Sinh thật sự lấy giá đỗ ra, đôi mắt liền sáng lên.
Còn về màu sắc của giá đỗ có chút kỳ lạ thì có vấn đề gì?
Những loài vật nuôi trong nhà còn sống sót đến ngày nay chẳng phải đều tiến hóa rất kỳ lạ sao?
Cây có gai cũng có màu tím đấy thôi.
Nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến sự đóng góp to lớn của nó đối với sự tồn tại của con người và động vật.
"Tôi biết mọi người đều đói cả rồi.
" Vương Hạo Sinh chưa từng cười ôn hòa như vậy trong đời, "Chúng ta ăn xong rồi dọn dẹp tang thi cũng được.
"
Mọi người đều sửng sốt, không phải là vì tính tình không tốt của hắn mà oan ức.
Vị thiếu gia trẻ tuổi của thành lũy này chỉ đơn giản là quá tốt trong mạt thế, đúng không?
Còn có thù lao trước khi làm việc nữa?
Tuy nói giá đỗ không hẳn là thù lao toàn bộ nhưng mọi người đều cho rằng vị thiếu gia này thật ngốc.
Chỉ là điều đó không hề ảnh hưởng đến sự vui vẻ khi nhìn giá đỗ trong nồi của họ, cầm chén của mình rồi chuẩn bị ăn.
Bọn họ sốt ruột, Vương Hạo Sinh cũng vậy, nước sôi chậm quá đi!
Tam Vô nhìn cái lều đã bị nhóm người có dị năng của thành lũy bao quanh, cô sờ đầu của Đại Hắc, từng cái lại từng cái.
Đại Hắc nằm sấp người xuống.
Tang Lĩnh ngồi bên cạnh Tam Vô, nhìn thấy đám đàn em gần đó đang ló đầu ra nhìn bên ngoài từ xa khiến hắn sắp không kìm được nữa.
"Thiếu gia, đa tạ thiếu gia rất nhiều.
"
Tất cả mọi người đều không ngừng nói: "Chúng tôi nhất định sẽ dọn sạch khu rừng này cho ngài!"
Một số phụ nữ còn cố gắng lấy lòng hắn.
Vương Hạo Sinh căn bản không muốn nghe bọn họ nói chuyện, vừa thấy nước sôi liền lập tức nói: "Mau lên! Chín rồi!"
Khoảnh khắc hắn vừa dứt lời, Tam Vô liền vỗ vào lưng Đại Hắc, "Đi!"
Bóng đen giống như tia chớp đột nhiên gây khó dễ, nhảy vào trong đám đông làm mọi người kêu lên.
"Cô làm gì thế!" Chú Phương đứng gần đó hét lớn, "Mau ngăn cô ta lại!"
Tang Lĩnh vẫn luôn đứng cạnh Tam Vô chợt gầm nhẹ về phía khu rừng.
Ngay khi giọng nói của lãnh thi vang lên, đám đàn em đã chờ từ nãy giờ đều lao ra tàn sát người có dị năng của thành lũy.
Một con đường hoàn chỉnh dành cho Đại Hắc.
Đại Hắc gầm lên, móng vuốt sắc nhọn xé toạc một mảnh lều, Giang Thiên canh giữ bên trong nãy giờ nghe thấy tiếng hỗn loạn bên ngoài, hai tay đã hoảng sợ đến run rẩy.
"Quên đi! Chết thì chết! Nếu như Tam Vô chết mình cũng không sống được!"
Anh ta đập nát các giá đỗ chưa tăng trưởng và đống thịt tang thi còn dư lại.
Giá đỗ vẫn còn trong rương, nước dùng để ủ giá đỗ vẫn còn chứa vài miếng thịt của tang thi.
Người đang bưng chén chuẩn bị uống canh giá đỗ liền che bụng nôn mửa.
"Không được! Không