Lão Hoa nhìn hai gương mặt quen thuộc kia mà hoảng sợ, gậy trong tay cũng run rẩy theo.
" Đinh Phương, Đinh Viên, các cậu đang làm gì vậy?" Lão Hoa kéo hai người lại, "Đi theo ầm ĩ gì thế? Tôi còn tưởng các cậu đã xảy ra chuyện!"
Hai anh em đột nhiên bị kéo mới tỉnh táo lại.
"Bà!" Anh lớn Đinh Phương cực kỳ vui, mở túi ra cho bà ta nhìn, mặt đỏ bừng hưng phấn nói: "Nhiều tinh thể như vậy! Tất cả đều là của con đó!"
Lão Hoa tức giận gõ gậy vào người cậu, "Tôi thấy các cậu vui đến mất trí rồi!"
"Để các cậu đi theo dõi cái gì?"
Bà ta còn chưa dứt lời, hai anh em đã nhìn nhau.
Lúc trước các cậu định sẽ nói ra chuyện Tam Vô đã trói các cậu lại cho Lão Hoa nghe, nhưng bây giờ, hai người cúi đầu nhìn tinh thể trong túi, lòng lại nóng lên.
Sức chiến đấu của thành lũy 2 cao hơn chỗ của Tam Vô rất nhiều, dù sao cũng là một căn cứ lớn của con người chứ không phải thôn trang nhỏ của Tam Vô.
Nhưng càng nhiều người thì càng có nhiều luật lệ.
Đối với chuyện đánh hội đồng quy mô lớn như thế, nếu không cần thiết thì thành lũy 2 rất ít khi làm, thường sẽ chia ra thành nhiều đội nhỏ để hành động riêng lẻ.
Dù có thực hiện cũng sẽ không mang hai anh em các cậu theo, mang theo cũng không được chia đồ tốt.
"Theo dõi?" Giọng của Đinh Viên cao hơn một chút, "Bọn con vẫn theo dõi mà, bà ơi, lần sau có chuyện tốt như thế nhớ gọi bọn con nhé.
"
Lão Hoa quả thực cạn lời.
"Để các cậu tới theo dõi, các cậu đi theo cô ấy làm gì?" Ánh mắt của Hạ Chí Thanh rơi vào hai người họ.
Thấy đó là chủ thành lũy, Đinh Phương nuốt nước miếng một cái, căng thẳng nói: "Tang thi của chị ấy bị tang thi khác bắt nạt, vừa hay bọn em biết tang thi đó ở đâu nên dẫn đường đi.
"
Đinh Viên cũng gật đầu, "Đúng thế, bọn em giúp chị ấy, sau này quan hệ của chị ấy với thành lũy của chúng ta cũng tốt hơn, giống như những gì bà đã nói vậy.
"
Hạ Chí Thanh nhìn hai người một cái thật sâu, nhìn thẳng khiến lòng các cậu bất an dời mắt đi.
"Các cậu về thành lũy đi.
"
Hai người thở phào nhẹ nhõm, mang tinh thể chạy biến mất.
Tam Vô có rất nhiều tinh thể nên không chú ý đến những viên đã rơi, cô còn đang bận phải bắt con lãnh thi kia, vốn không có thời gian quan tâm đến các cậu.
Ngay khi đám người Hạ Chí Thanh đang nói chuyện, Tang Lĩnh đã nâng Tiểu Tang lên ném vào giữa không trung, đáp chuẩn xác trước mặt con lãnh thi kia.
Nhờ cú bay linh hoạt mà Tiểu Tang có thể đá bay phần đầu của con lãnh thi đang sắp kiệt cả sức.
Tiểu Tang vẫn luôn chiến đấu liên tục nên đã nâng cấp trở thành vương thi, phối hợp với Tang Lĩnh rất suôn sẻ.
Còn có thêm một Tang Nhất có sức chịu đựng cao đang đứng một bên quan sát.
Ba người họ bao vây một con lãnh thi thông thường hoàn toàn rất dễ dàng.
Lãnh thi chết, những con tang thi cấp thấp dưới trướng mất đi người quản chế, lập tức trở nên hoảng loạn.
Tang Lĩnh mang đàn em đi giải quyết một số tang thi không nghe lời hoặc là ngu ngốc không nghe hiểu.
"Giữ lại một ít, đưa về thành lũy của chúng ta.
" Tam Vô nói.
Tường chắn đã sắp hoàn thành, thôn trang của cô cần nhiều sức chiến đấu hơn.
Thôn này cũng rất lớn, tang thi đều có chỗ ở.
Đến lúc thu thập ruộng đất cũng sẽ có người làm, nếu để một mình cô thì sớm muộn gì cũng chết vì kiệt sức mất.
Tiểu Tang đào ra viên tinh thể màu tím, nhảy tới trước mặt Tam Vô đưa cho cô, "Ăn!"
Tam Vô cũng không làm bộ, cô muốn nhanh chóng lên tới cấp trung để xem năng lực của mình có thể phát triển đến đâu.
"Cô là Tam Vô đúng không?" Cô nghe thấy giọng nói của Hạ Chí Thanh, xoay người liền bắt gặp một gương mặt rất dễ để lại cho người khác thiện cảm.
"Tôi là Hạ Chí Thanh, chủ của thành lũy 2.
"
Tam Vô nhìn Lão Hoa sau lưng anh ta, "Có chuyện gì à?"
Tang Lĩnh và Tiểu Tang đều đứng trước mặt cô, cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt.
Bọn họ đều thể hiện dáng vẻ cảnh giác cao.
"Tôi muốn nói chuyện hợp tác với cô.
" Hạ Chí Thanh nở một nụ cười ấm áp.
"Hợp tác? Tôi có cái gì tốt mà một người chủ thành lũy như anh phải đặc biệt tới đây?" Tam Vô cảnh giác nhìn anh ta, ngoài miệng cười nhưng lòng không hề cười.
"Tôi chưa từng thấy ai có thể nuôi nhiều tang thi một lúc như vậy.
" Hạ Chí Thanh giữ một khoảng cách an toàn với Tam Vô, "Hay là cô bán cho tôi phương pháp đó đi?"
"Không có phương pháp nào hết.
" Tam Vô trực tiếp ngắt lời anh ta, "Tôi dựa vào nhân cách đầy sức hấp dẫn của mình đấy.
"
Hạ Chí Thanh bật cười, "Được rồi, tôi cũng đã đoán là cô sẽ không đồng ý.
" Anh ta dĩ nhiên không hề tin chuyện sức hấp dẫn hoang đường như thế.
"Vậy thế này được không, cô cho chúng tôi mượn tang thi đã được nuôi dưỡng nhé? Chẳng hạn như lúc chúng tôi ra ngoài đi săn.
" Hạ Chí Thanh nhìn cô chăm chú, "Đương nhiên, tôi cũng sẽ trả cho cô thù lao hậu hĩnh.
"
"Cô muốn đồ dùng hàng ngày, thức ăn, thậm chí là một số thứ không thể trao đổi công khai đều được hết.
"
"Thêm cả sự bảo vệ từ thành lũy 2 nữa.
"
Hạ Chí Thanh nhìn những đường nét mơ hồ của thôn trang, nói: "Tôi biết tang thi dưới trướng cô rất mạnh, tôi hiểu ý cô, nhưng sau cùng hợp tác với một thành lũy lớn vẫn an toàn hơn chứ, cô thấy đúng không?"
"Thành lũy 2 của chúng tôi và thôn trang của cô rất gần nhau, xảy ra chuyện gì cũng có thể cứu viện kịp thời.
"
"Lúc hợp tác cô không cần phải ra mặt, chỉ cần tang thi của cô đi theo đội của chúng tôi là được.
"
Những điều kiện anh ta đều rất tốt.
Thành lũy 2 quả thật là một cái cây khổng lồ để hưởng bóng mát.
Nhưng Tam Vô kiên quyết nói: "Xin lỗi, tôi từ chối.
"
"Có thể cho tôi biết lý do không?" Nụ cười trên mặt Hạ Chí Thanh nhạt dần.
"Lý do đó là tang thi nhà tôi không thể cho mượn, tôi không thể đảm bảo người trong đội các anh có làm tổn thương đến họ không và tôi cũng không thể đảm bảo họ có làm tổn thương đến người trong đội các anh hay không.
"
"Đương nhiên, nếu tang thi của tôi lấy được đồ tốt vẫn sẽ trao đổi với thành lũy 2, Hạ chủ sẽ không vì chuyện hợp tác không thành mà trở mặt đấy chứ?"
"Có đồ tốt thì trao đổi bình thường, hợp tác không thành, tôi vẫn hy vọng trở thành bạn với cô.
" Hạ Chí Thanh cũng không phải là người không sáng suốt.
Cái này thì được, Tam Vô ước lượng túi tinh thể trong tay, "Đại Hắc, đi thôi, chúng ta về nhà.
"
"Chủ nhân.
" Lão Hoa đi tới, thở dài nói: "Tôi nghĩ chúng ta nên tìm một lãnh thổ mới sẽ dễ dàng hơn.
"
"Cô ấy từ chối chúng ta, có lẽ cũng đang băn khoăn bên phía Quý Lăng Bạch.
"
Hạ Chí Thanh gật đầu, "Không thể loại trừ khả năng này.
"
Lão Hoa quay đầu, đột nhiên thay đổi giọng nói: "Chuyện này khoan đề cập đã, chủ nhân có nhìn ra được gì không? Dị năng của cô ấy đang ở trình độ nào?"
Sau khi Hạ Chí Thanh tiến hóa đơn thể, anh ta có một đôi mắt có thể nhìn thấy tổng năng lượng xung quanh người có dị năng.
Cấp thấp, cấp trung, cấp cao, đều tản ra năng lượng khác nhau.
Đó cũng là lý do vì sao Hạ Chí Thanh muốn gặp trực tiếp Tam Vô.
"Là người có dị năng cấp thấp, cô ấy có thể điều khiển nhiều tang thi như vậy thì chỉ có hai khả năng, một là dị năng của cô ấy rất đặc biệt và rất hiếm, sinh ra đã mạnh, hai là không hề liên quan gì đến dị năng của cô ấy, có thể là có phương pháp đặc biệt nào đó.
"
Tiếc là, nếu là loại một thì họ sẽ hâm mộ không thôi.
Nếu là loại hai thì cô lại không muốn nói họ biết.
"Về thành lũy trước đã.
" Hạ Chí Thanh nhấc chân rời đi.
Tam Vô đảm bảo Hạ Chí Thanh không tiếp tục đi theo mình nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
"Lão đại, tường đã được xây xong rồi.
" Giang Thiên nóng lòng muốn tới giành công, nhìn thấy túi tinh thể trong tay Tam Vô, đôi mắt liền sáng lên.
Tam Vô hài lòng nhìn bức tường cao vút hoàn toàn ngăn cản tầm mắt của người bên ngoài, chỉ khi bao toàn bộ lại mới có thể khiến Tam Vô cảm thấy an toàn.
"Làm tốt lắm, ta có thể bắt đầu trồng cây có gai rồi.
"
Đợi chúng lớn lên thì vừa hay tường cũng đã hoàn toàn khô cứng và chắc chắn.
"Tang Lĩnh, bắt đầu từ bây giờ anh hãy bố trí đàn em ra ngoài tuần tra nhé, cho đàn em mang còi theo, có tình huống gì thì thổi.
"
Cô lại xoay người nhìn Giang Thiên, "Các anh nhanh chóng xây cái tháp theo dõi lúc trước tôi đã nói đi nhé.
"
Giang Thiên gật đầu liên tục.
Tam Vô cho anh ta và Trần Nhất Tí mỗi người một viên tinh thể.
"Cực cho anh rồi.
" Cô mỉm cười.
Tinh thể có thể cho, nơi ở tốt có thể chia, nhưng không thể khử độc hoàn toàn bây giờ.
Giang Thiên nhận lấy, sờ khuôn mặt mập của mình, anh ta giống như chủ thầu nhàn nhã trước thời mạt thế, rõ ràng trên người có độc nhưng đều không quá sốt ruột, bởi vì cơm nước ở chỗ Tam Vô thật sự quá tốt.
Đàn em được ra ngoài đánh một trận, lúc bắt đầu còn vô cùng hưng phấn, giờ thì mỗi con đều mệt mỏi vì chấn thương.
Một số con còn mệt mỏi nằm dài trên đất, trở thành một "thi thể" không còn cảm xúc.
Nếu tường chắn đã làm xong, Tam Vô liền dứt khoát thả gà vịt trong sân ra.
Sau khi cắt và đào cây có gai làm một hàng rào lớn xong, bây giờ cô đã có 12 con gà mái, 5 con gà trống, 8 con vịt cái và 3 con vịt đực.
Làm một cái chuồng gà, cho cả vịt nữa.
Khi đó phân của gà vịt cũng có thể dùng để bón phân cho cây.
Tam Vô nhìn hồ cá mà cô đã lọc sạch trước đó.
Quỳ Quỳ ôm một bể cá tôm lớn chạy đến, phía sau nó là một đám đàn em tang thi cũng đang ôm tôm cá.
"Đổ vào đi.
" Tam Vô cười nhìn số lượng tôm cá đã tăng lên gấp mấy lần, "Cẩn thận một chút kẻo ngã.
"
Còn mầm tỏi, khoai tây gì đó thì phải có một ruộng riêng.
Nhưng những thứ đó sau này làm cũng được.
Tiểu La đào hố khắp nơi, còn Quỳ Quỳ thì chiếm một nơi có ánh mặt trời tốt nhất, cắm rễ thật sâu xuống.
Vòng hoa của nó được mặt trời chiếu sáng, đốt cháy một vòng tròn lửa, nghe Quỳ Quỳ nói, đó là nơi tập hợp sức mạnh của nó.
"Hôm nay ăn gì thế?" Cu cậu khoai tây dựa vào chân Tam Vô hỏi.
"Hôm nay chị sẽ làm hết tất cả những gì có thể.
" Tam Vô vui vẻ nói: "Dù sao tường cũng đã làm xong, hôm nay làm một bữa ngon chiêu đãi mọi người.
"
Đương nhiên, đàn em thì vẫn ăn trong cái nồi lớn, để Giang Thiên và Trần Nhất Tí dẫn chúng đi nấu trong cái nồi lớn vừa đổi được.
Cô chỉ phụ trách nấu nồi nhỏ, nếu không cô kiệt sức chết mất.
Trứng gà và trứng vịt trữ được không ít, cô định làm một nồi trứng luộc to để mọi người cùng thưởng thức.
Đang đánh trứng, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng hừ nhẹ.
Tam Vô quay đầu lại, vừa nhìn thấy đã ngây người.
Cu cậu khoai tây ở bên cạnh cô đã nhân hai lên rồi?
Nhưng củ khoai tây kia lại nhỏ hơn, nhỏ nhỏ tròn tròn, thân hình tròn trịa bên cạnh cu cậu lớn, trông rất bẽn lẽn.
"Đây là cái gì?" Tam Vô hết cả hồn.
"Là anh em của em đấy.
" Cu cậu khoai tây nói: "Nhưng nó rất kém cỏi, không thể nói chuyện với chủ nhân được, nhưng em có thể dẫn nó đi trồng cỏ, sẽ nhanh hơn đấy.
"
"Đương nhiên, nó không thể trồng nhanh bằng em.
"
Tam Vô: "!.
?"
"Sao chủ nhân lại không biết anh em của em?" Cu cậu khoai tây còn ấm áp nhắc lại: "Lúc trước chị còn chặt một miếng làm hạt giống mà!"
Tam Vô: "Hóa ra