Hai người Đinh Phương vẫn đợi bên ngoài một lúc mới thấy Tam Vô.
"Động đất vừa rồi có thể là dấu hiệu của thi triều.
" Đinh Phương nhìn tang thi nhà Tam Vô, "Tôi đã nói vậy mà sao tang thi nhà cô lại vui thế?"
Tật xấu gì ko biết nữa?
Tam Vô đương nhiên biết tại sao tang thi nhà mình lại vui như vậy, đợi đến khi chúng biết thi triều là gì, có lẽ sẽ không vui nữa đâu.
"Chị Tam Vô, chị nghĩ thế nào?" Đinh Viên lo lắng hỏi: "Thi triều là một tai họa nghiêm trọng, chúng ta!.
"
"Tôi biết.
" Tam Vô ngắt lời cậu, "Chuyện này đương nhiên phải hợp tác, tôi cũng phải bảo vệ gia đình của tôi, tôi nhất định sẽ đóng góp.
"
Hai anh em Phương Viên thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi, thành lũy của bọn em đã xin quân từ những thành lũy khác, sau đó chúng ta sẽ đến hướng đông nam đóng quân ở đó, nếu thi triều thật sự tới thì phải phân tán thi triều ra hoặc chuyển qua hướng khác.
"
Là một trận đánh đầy khó khăn đây.
Tam Vô thở dài trong lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Nhưng chuyện đã nói xong, Đinh Phương và Đinh Viên vẫn không muốn rời đi.
Sắc mặt Tam Vô suy sụp, còn chuyện gì nữa à?
Muốn ăn chùa nhà cô sao?
Cũng may bọn đàn em không thích người của thành lũy 2 nên sau khi kỳ kèo một lúc liền bị chúng đuổi đi, Tam Vô cuối cùng cũng được thanh tịnh.
Vì cân nhắc đến chuyện thi triều nên Tam Vô đã dành thời gian lọc sạch phần đất cạnh tường chắn, rải hạt giống lên, để Giang Thiên cẩn thận tưới nước.
Như vậy thì cây có gai sẽ mọc nhanh hơn, nhưng vì số lượng quá nhiều nên cô có chút mệt.
Ăn thêm mấy viên tinh thể để hồi phục lại vậy.
Như Tam Vô đã hứa trước đó, tất cả tang thi đều được tăng gấp đôi phần ăn, Tang Phi đã khá hơn trước rất nhiều, đã có thể xuống dưới nhìn Tang Lĩnh dạy dỗ đàn em mới.
Những tang thi mới đều là những con còn sống trong trận đánh hội đồng đó.
Hầu hết đều là tang thi cấp trung.
Khẩu phần ăn càng ngày càng tăng, cũng may tôm cá đều có thể sinh sản được.
Tam Vô đi kiểm tra ruộng thức ăn vừa mới xây xong, "Phải trồng thật nhiều khoai tây, có thể trồng bao nhiêu thì trồng bấy nhiêu.
"
"Củ cải và rau xanh cũng vậy, hai loại rau củ này nhanh chín.
"
Trần Nhất Tí đi theo sau cô đã nhớ kỹ những lời cô nói, một lúc lâu sau mới nói: "Bây giờ tường chắn đã làm xong, chúng ta có cần tuyển thêm vài người không?"
"Dù sao thì có một số việc tang thi có thể giúp nhưng có một số việc nếu chúng không hiểu thì không thể làm được.
"
Nhiều tang thi như vậy, thức ăn và quần áo đều phải chi tiêu, không thể đến thành lũy 2 đổi mãi được, bên đó cũng không có nhiều đồ đến vậy.
Nhìn nhịp sống nơi đây của Tam Vô, số lượng tang thi sau này có khi còn tăng lên nữa, còn thêm những thực vật biến dị có thể chiến đấu.
"Chờ thi triều kết thúc, tôi sẽ tìm.
" Tam Vô gật đầu.
Cô cũng đã nghĩ tới vấn đề này rồi, chẳng hạn như không đủ người nấu cơm, đàn em lại không nấu được nên chỉ có thể làm những việc nặng nhọc.
Tam Vô thậm chí còn muốn xây một nhà ăn trong thôn, vậy thì tang thi sẽ ăn uống thuận tiện hơn.
Nhưng cô sẽ không chọn quá nhiều vào, phải cẩn thận lựa chọn người.
Hai ngày sau, Tang Phi đã hoàn toàn bình phục, tâm trạng của các tang thi trong thành lũy đều rất tốt vì được ăn ngon.
Tam Vô đang chọn ra những tang thi ra ngoài cùng cô lần này, Tang Lĩnh và Tang Nhất là chắc chắn, và cả Đại Hắc nữa, có Đại Hắc thì cô ít nhất cũng có thể tự vệ được.
Tang Phi và Tiểu Tang thì ở lại trấn áp tang thi cấp thấp trong thôn, sức khỏe của Tang Phi còn chưa khỏe hẳn, nếu ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.
Bằng không, nếu các cô ra ngoài quá lâu thì những tang thi cấp thấp thích làm việc theo bản năng sẽ coi đây là thiên đường mất.
Đương nhiên, tổn thương người khác thì có thể không có, nhưng Tam Vô lo vườn rau của mình sẽ bị đám tang thi đói khát cạo sạch cả.
Ngoài đám Tang Lĩnh ra thì Tam Vô còn mang thêm 150 con tang thi cấp trung.
Ngay khi cô đang kiểm kê số lượng tang thi thì những người từ các thành lũy lớn cũng tập trung ở thành lũy 2.
Thành lũy 2 vốn là một nơi có diện tích lớn bỗng chốc trở nên chật chội.
Một số thành lũy còn mang theo những chiến lực mạnh mẽ nhất.
Nhưng! Hạ Chí Thanh nhìn người đang dương dương tự đắc* ngồi tại chỗ - Quý Lăng Bạch, lại quay đầu nhìn người được phái tới từ thành lũy 3
*Tự đắc ý, thoả mãn với hành động, việc làm của mình mà kiêu ngạo, vênh váo với mọi người.
Vương Hải.
Sắc mặt Hạ Chí Thanh đầy vẻ khó coi, Lý Ngọc Sơn ở thành lũy 3 đã phái Vương Hải ra chính là đang công khai thừa nhận ông ta đã thu nhận người từng là chủ thành lũy 18? Đồng thời cũng nói cho mọi người biết, Vương Hải bây giờ đã được thành lũy 3 bảo vệ sao?
Nếu đây là một tình huống thông thường thì không sao.
Nhưng hôm nay Quý Lăng Bạch cũng ở đây, nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Vương Hải là biết không thể sống chung hòa hợp rồi.
"Quý Lăng Bạch!" Vương Hải gần như không thể kiểm soát được sát khí của mình, "Mày còn dám xuất hiện ở đây à?"
Người tới từ những thành lũy khác cũng nhìn mắt, nhìn mũi, nhìn tim, im lặng không lên tiếng chờ xem kịch vui.
Quý Lăng Bạch dựa vào chiếc ghế sô pha duy nhất trong thành lũy, hai chân dài chồng lên nhau, phong thái điềm đạm, anh không nói chuyện với Vương Hải, chỉ lạnh lùng nhìn Hạ Chí Thanh, "Hạ Chí Thanh, đây chính là đồng minh anh tìm tới sao?"
Anh hoàn toàn không để ý đến Vương Hải, "Người như vậy, anh yên tâm giao những việc sau lưng cho ông ta sao? Đó chính là người bước ra từ thành lũy 18.
"
Anh lại quay đầu nhìn những người khác, "Các người cũng yên tâm à?"
Những người khác liếc nhìn nhau.
Hình như không thấy yên tâm lắm thì phải?
Ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm Vương Hải mang theo hàm ý không rõ lắm, trước kia thành lũy 18 đều không hề để tâm đến chuyện này, bọn họ cũng chưa từng gọi người từ nơi đó tới.
Vương Hải thấy vậy, vẻ mặt liền thay đổi, vội nói: "Vũ khí nóng của tôi là một lựa chọn tốt để chống lại thi triều, có vũ khí nóng của tôi bảo vệ, mọi người sẽ giảm số lượng tử vong hơn.
"
Một cô gái có khuôn mặt tròn đứng sau lưng Vương Hải nghe thấy vậy, đôi mắt sáng lên.
Chủ nhân nói quả không sai, Vương Hải vẫn còn giấu rất nhiều vũ khí nóng.
À, lúc ở thành lũy chủ nhân có dò hỏi chuyện vũ khí nóng nhưng ông ta nào nguyện ý nói, quả nhiên giống hệt như những gì chủ nhân nói.
Mang ra một lần, để người khác biết ông ta có giá trị thế nào, chó nhà tang* cũng biết mình đã không còn là chủ thành lũy 18 nữa.
*Thường là một phép ẩn dụ cho những người không có nơi nào để đi, chạy xung quanh và trở thành người vô gia cư.
Nếu muốn dựa thế người sống, vậy thì phải chuẩn bị cống hiến những thứ tốt nhất.
Vẻ mặt của mọi người đều dao động theo.
Vũ khí nóng quả thật rất dễ dùng, dù sao cũng đối mặt với thi triều, dùng hết dị năng sẽ giống như hổ bị nhổ răng vậy, có thêm năng lực tự vệ sẽ tốt hơn.
Nhưng Quý Lăng Bạch vừa nghe thấy đã bật cười.
"Hóa ra là Vương Hải ông định chuẩn bị cho mọi người có mặt ở đây một vũ khí thuận tay à, thật hào phòng.
"
Vẻ mặt Vương Hải liền thay đổi, "Mày ảo tưởng đấy à!"
"Vậy ông có vũ khí nóng hay không, liên quan gì tới những người khác?" Quý Lăng Bạch cười lạnh, "Chính ông có thể sử dụng vũ khí của mình, nếu đổi lại là người khác tôi sẽ không quá lo lắng, nhưng ông!.
.
nhất định sẽ bỏ mọi người lại, tự mình trốn thoát.
"
Dù sao anh cũng sẽ không bao giờ hành động chung với Vương Hải, so với tang thi trước mặt thì con dao sau lưng anh càng phải kiêng kỵ hơn.
Chỉ tiếc là, làm sao Vương Hải lại nhờ cậy được thành lũy 3?
Lý Ngọc Sơn cũng là một con cáo già, thế lực của thủ hạ ông ta không nhỏ, thực lực cũng mạnh, nhưng trợ thủ không tốt lắm.
Trong lòng Quý Lăng Bạch đã có những ý nghĩ xẹt qua, nhưng trên mặt vẫn là biểu cảm như cũ.
Anh nhìn mọi người bằng ánh mắt đầy quả quyết, "Hạ Chí Thanh, nếu anh giữ lại ông ta, vậy thì lần chống lại thi triều này, thành lũy 1 của chúng tôi sẽ không tham gia.
"
"Vậy không được!"
"Quý đội, nếu anh rời thì chúng tôi phải làm sao?"
"Thành lũy 1 phải đi cùng chúng ta chứ.
"
Hạ Chí Thanh còn chưa nói gì, người ở những thành lũy khác đã bắt đầu lo lắng.
Quý Lăng Bạch là ai chứ?
Là một người có thể một chọi hai với đại lãnh thi mà vẫn còn nguyên vẹn.
Thật ra thì tin tức đó họ có được nhưng chưa kịp cập nhật, khoảng thời gian trước, Quý Lăng Bạch đã từng đối đầu với ba con vương thi tương đương với đại lãnh thi.
Cũng chính là lần anh được Tam Vô nhặt về.
Hơn nữa, chiến đội trong tay anh đều là người có sức chiến đấu cao, mặc dù tính tình của Quý Lăng Bạch có chút xấu nhưng khoảnh khắc sinh tử lại là người đáng tin nhất.
Bản chất của anh sinh ra đã kiêu ngạo, chuyện bỉ ổi như vứt bỏ đồng đội là chuyện anh tuyệt đối không thể làm được.
Bàn tay đặt trên bàn của Vương Hải bỗng siết chặt lại.
Ông ta nhìn những ánh mắt cấp bách xung quanh mình, còn cả sự thù địch không hề che giấu khi nhìn ông ta, cuối cùng ông ta cũng hiểu rõ mình không được yêu thích như thế nào.
Vẻ mặt của Hạ Chí Thanh rất bình tĩnh, anh ta có thể trở thành chủ thành lũy 2 dĩ nhiên sẽ không ngốc.
"Nếu là vậy thì lần này Vương Hải đừng tham gia nữa.
"
Câu nói đầu tiên của anh ta chính là một lời quyết định.
Vẻ mặt Vương Hải méo mó, dựa vào cái gì chứ!
Ông ta đang định cãi lại thì cô gái nhỏ có khuôn mặt tròn đi theo phía sau đã túm lấy ông ta, "Vương Hải, nếu Hạ chủ đã nói vậy, vậy thì ông tự mình về trước đi, bọn tôi ở lại hành động cùng Hạ chủ.
"
Cô ta cười, tay nắm Vương Hải càng dùng sức hơn.
Cô ta là thân tín của Lý Ngọc Sơn, địa vị trong thành lũy không thấp, Vương Hải không dám trở mặt với cô ta, nhưng không cách nào kiềm nén cảm xúc của mình.
"Dựa vào cái gì chứ?"
Dựa vào cái gì à? Cô gái mặt tròn chế giễu trong lòng, nếu không phải để cho Vương Hải nhận rõ tình cảnh hiện tại của mình, cô ta cũng sẽ không mang Vương Hải theo.
Đương nhiên là vì uy tín và sức thuyết phục của Quý Lăng Bạch đều được xây nên nhờ thực lực của anh.
Cô ta không phải là người kiên nhẫn lắm, thật ra thì chủ nhân chỉ coi trọng những vũ khí nóng mà Vương Hải cất giấu trong không gian mà thôi.
Một khi những thứ đó không còn nữa thì người này cũng đã hết giá trị lợi dụng.
Vương Hải đang định làm ầm lên thì nghe thấy có tiếng ồn bên ngoài.
Còn cả tiếng gào của tang thi nữa.
Mọi người nhìn nhau rồi cùng men theo âm thanh bước ra ngoài.
"Đó là gì thế?"
"Phụ nữ sao? Cô ấy đến từ thành lũy nào thế?"
Mọi người đều nhìn thấy Tam Vô đang dẫn đầu một đám tang thi tiến vào cổng thành lũy 2.
Cô cưỡi báo đen cấp cao đi giữa bầy tang thi, bị từng nhóm bao lại, chiếm một vị trí an toàn và thoải mái nhất.
Hai bên người cô đều có một tang thi cấp cao.
"Bên cạnh cô ấy, một con là bán vương thi, một con là vương thi.
" Mọi người đều là cao thủ trong thành lũy, đương nhiên có thể cảm nhận được cấp bậc của tang thi.
"Con vương thi kia chắc hẳn là lãnh thi rồi, nếu không một mình cô ấy sẽ không thể điều khiển nhiều tang thi như vậy.
" Có người đưa ra phán đoán.
"Nhưng một mình cô ấy nuôi hai con tang thi cấp cao mà sắc mặt vẫn hồng hào như vậy, cũng thật hiếm thấy.
"
Mặc dù hai con tang thi đều khiến mọi người thán phục, nhưng cũng không phải là chưa từng có người nuôi.
Những người từ bỏ việc lên cấp sẽ nuôi hai con cùng lúc.
"Cô ta tới từ thành lũy nào thế?" Vương Hải nhìn chằm chằm Tam Vô, nheo mắt lại, nghi ngờ hỏi.
Ông ta không hề biết Tam Vô, dù sao khoảng thời gian này ông ta cũng chẳng buồn tìm hiểu xem con trai mình chết thế nào.
Bản thân ông ta đã khó khăn rồi, lại là một người không tim không phổi, con trai không còn nữa đương nhiên sẽ không dễ chịu nhưng ông ta vẫn muốn trở lại như ngày xưa.
"Là tán hộ.
" Lão Hoa đi tới, nói với mọi người: "Là viện trợ bên ngoài chúng tôi mời tới, bạn của của thành lũy 2.
"
Quý Lăng Bạch vô cảm ngồi bên cạnh nghe vậy liền nhìn Lão Hoa một cái.
A!
Suy đoán của anh quả không sai, Tam Vô không đồng ý với anh là vì thành lũy 2 đã giành trước.
Mặt Quý Lăng Bạch trầm xuống, không để ý tới đám người này nữa, đi thẳng xuống lầu.
Tam Vô ở lầu dưới là lần đầu tiên tiến vào một thành lũy khác.
Thành lũy 2 hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng.
Không giống với thành lũy 18 trước đây, người có dị năng và người bình thường được phân chia rõ ràng.
Những đứa trẻ đều rất khỏe mạnh, vây quanh người lớn chơi mà họ không hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn, còn có hai ông lão ngồi chơi cờ rất vui vẻ.
Nhà và đường sá ở đây cũng đẹp hơn thành lũy 18 rất nhiều.
Tam Vô nhìn thấy một nhà ăn lớn, cửa hàng bán quần áo, nơi giao dịch, còn có đủ loại quầy ăn vặt như canh thịt, thịt rán, thịt sống, đương nhiên, còn có cả trứng và cá nữa, đây quả thật giống như một thành phố sầm uất ở mạt thế vậy.
"Thảo nào.
" Tam Vô không khỏi cảm thán một câu.
Lúc Lão Hoa bắt cô lại đã nói rất chắc chắn, "Cô chắc chắn sẽ thích thành lũy của chúng tôi.
"
Câu nói đó cũng không phải nói suông.
Đây là một thành lũy mà liếc mắt một cái là có thể khiến người ta cảm thấy an toàn và thư thái.
Khác hoàn toàn với thành lũy 18.
Đây mới là thành lũy, bảo vệ sự sống, hy vọng trường tồn.
Chỉ là cô mang một đống tang thi như vậy, khó trách sẽ khiến cư dân trong thành lũy cảm thấy lo lắng, đám trẻ núp sau lưng người lớn, người có dị năng đều đứng ở phía trước, bảo vệ người già, trẻ nhỏ và phụ nữ sau lưng.
Chỉ một hành động như vậy thôi cũng khiến Tam Vô có chút cảm động.
Thành lũy 2 là người mạnh bảo vệ kẻ yếu.
Tang Lĩnh đi dò xét một vòng xung quanh, phát hiện có rất nhiều tang thi được cư dân nuôi trong thành lũy.
Một hai con lớn lên đều rất nhạt nhẽo, còn không cường tráng bằng đàn em của hắn.
Tang Lĩnh vỗ thân hình đầy thịt của hắn, tự đắc ngẩng cao đầu.
Mặc dù đó không phải là thịt mà là năng lượng phồng lên mà thành.
Lãnh thi như thế nào, dĩ nhiên đàn em cũng có đức hạnh như vậy.
Bọn chúng nhìn những tang thi giá đỗ người khác nuôi, nhìn lại mình, vô cùng kiêu ngạo.
Một đám tang thi hận không thể ngước cả mắt lên tới bầu trời.
"Tam Vô.
" Một giọng nói từ xa truyền đến.
Tam Vô quay đầu lại, nhìn thấy Quý Lăng Bạch đang đi về phía này.
Ban đầu cô định cười một cái nhưng sau đó lại nghĩ đến câu nói kia của Tiểu Tang, nét mặt đột nhiên