Người đàn ông suy sụp tinh thần nhìn về phía thôn của Tam Vô, cây có gai quấn quanh tường chắn kiên cố, trông tốt hơn hẳn thôn bên đây.
"Một nơi như vậy, chúng tôi, chúng tôi chắc chắn không thể vào.
" Người đàn ông nhìn vợ đã không thể chống đỡ bên cạnh nữa, đau khổ cầu xin: "Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà!"
Ông còn chưa kịp nói xong thì đã bị người đàn ông kia đẩy ra.
"Nhân lúc tôi còn đang nói chuyện bình thường thì cút nhanh lên đi.
"
Hai người bị đẩy ra ngoài, người phụ nữ bên cạnh đã quá mệt không thể chống đỡ được nữa, cả người như thể chỉ còn một hơi thở mới có thể miễn cưỡng dựa vào người của người đàn ông bên cạnh.
Môi của bà nứt nẻ, bong tróc, mắt mờ đục, không biết đã bao lâu không được yên tâm nghỉ ngơi rồi.
"Quên đi.
" Bà nắm lấy tay của người đàn ông nói: "Một mình ông vào thôi, đừng để ý tới tôi.
"
Bà đã hoàn toàn buông xuôi rồi, trước đây hai người có một cậu con trai nữa, nhưng trong một lần đối đầu với tang thi, cậu đã bị thương, không còn nữa.
"Chúng ta qua bên kia nhìn chút đi.
" Người đàn ông cắn răng, "Bà ngậm miệng lại, có thời gian nói nhảm thì không bằng tích chút sức lực sống thêm hai ngày nữa đi, bà sống thêm một ngày, tôi sống thêm một ngày!"
Trên trán ông đầy mồ hôi, lẫn cùng bùn đen và lớp sơn dày tạo thành một mùi hôi kỳ lạ, từ trán xuống cằm, trên mặt toàn là vết sẹo.
Đối với chuyện bị đẩy ra ngoài hết lần này đến lần khác, người đàn ông chỉ có thể nói những người ở Đội Hy Vọng vẫn còn coi là tốt.
Chỉ chế giễu còn đỡ, da mặt vẫn còn bình thường.
Bây giờ cũng chỉ còn lại ông và vợ ông sống nương tựa lẫn nhau, dù thế nào thì cũng phải thử xem sao.
Người đàn ông đỡ người phụ nữ của mình tới cổng thôn của Tam Vô, nhưng sau khi nhìn xung quanh, ông không dám tùy tiện bước vào.
Không có bất kỳ người sống nào, toàn là tang thi?
Những con tang thi này lại không hề tấn công người sống.
Người đàn ông đặt người phụ nữ đã rất mệt mỏi và xanh xao ở ven đường, lấy dũng khí bước tới hỏi: "Chỗ của bọn mày có tuyển người không?"
Đàn em sờ mặt, khó hiểu nhìn người đàn ông.
Thiếu người ư? Chỗ của bọn chúng không bao giờ thiếu người, đám đàn em còn ghét phải chia khẩu phần ăn cho nhiều người nữa.
Đàn em canh cổng tiếp tục sờ mặt, sờ một lúc liền rơi một miếng da khô nứt xuống, sau khi cầm da mặt một lúc nó liền sợ hãi, vội vàng ném đi, nếu không bị Tang Lĩnh nhìn thấy chắc chắn sẽ bị mắng.
Nhưng cũng vì gần đây năng lượng của chúng hơi nhiều nên Tam Vô đã cấm chúng ăn và uống quá nhiều, rất lâu chúng đã không uống nước khiến da mặt nứt nẻ.
Đàn em đau buồn muốn chết, mặt mũi nứt nẻ thế này thì sao thành tang thi đẹp trai nhất thôn được?
Thấy người đàn ông vẫn còn đứng lẩm bẩm ở đó, đàn em không vui, nó liền đẩy ông ra.
Nhưng nó đẩy rất nhẹ, lão đại nói, nếu đối phương không có ý tấn công thì chúng không thể tấn công đối phương trước.
Hại!
Nếu nó là một con tang thi độc hành, bị người khác đuổi theo hỏi thăm thì sẽ nhận được một cái duỗi tay lắc đầu.
Bị đẩy ra nhẹ nhàng như vậy, người đàn ông sinh ra một cảm giác lạ lùng kiểu con tang thi này thật hiền lành.
Ông đang muốn cầu xin lần nữa thì Giang Thiên đúng lúc bước ra ngoài, thấy người đàn ông vẫn đứng ở cửa, anh ta nhíu mày bước tới hỏi: "Ông làm gì thế?"
Cuối cùng cũng có người sống, người đàn ông liền luống cuống hỏi: "Tôi muốn hỏi ở chỗ các anh có nhận người không.
"
"Nhận người?" Giang Thiên cười, "Chỗ chúng tôi không có người sống, ông nhìn tang thi bên ngoài cũng hiểu nhỉ, đây là thị trấn tang thi!"
Đúng vậy, Giang Thiên cảm thấy từ thôn không đủ để miêu tả nơi anh ta sống, ít nhất cũng phải là một thị trấn nhỏ ấy nhỉ?
"Vậy anh cũng không phải người sống sao?" Người đàn ông ngạc nhiên hỏi: "Nếu toàn là tang thi, có một số việc sẽ không tiện đúng không? Dù sao tang thi cũng khác với người mà.
"
"Ô, ông còn biết lấy tôi làm ví dụ à?" Người đàn ông cười đầy kỳ quái, gật đầu với tang thi bên cạnh, "Muốn vào chỗ chúng tôi phải trả một cái giá rất đắt.
"
"Nếu ông dám nuốt một miếng thịt của tang thi, tôi sẽ cho ông vào.
"
Độc của tang thi trên người anh ta vẫn chưa được khử hết, Giang Thiên cười lạnh một tiếng, với cái độ cảnh giác của Tam Vô, người đàn ông này muốn vào dễ dàng không tốn chút sức lực thì làm gì có chuyện đó?
Sắc mặt của người đàn ông trắng bệch, chỉ nghĩ đơn giản rằng Giang Thiên muốn ông chết, có thể người đàn ông kia chỉ muốn ông biết khó mà rút lui, nhưng sau khi giằng co một lúc lâu, đột nhiên ánh mắt của ông trở nên quyết đoán, bắt lấy tay Giang Thiên.
"Ý của anh là, chỉ cần tôi biến thành tang thi, anh sẽ sẵn sàng cho tôi một chỗ vào?"
Mặc dù ý của anh ta không phải vậy nhưng giải thích theo cách này cũng không ảnh hưởng gì.
Giang Thiên gật đầu.
"Đại nhân, anh sẽ không lừa tôi đấy chứ?" Người đàn ông cắn chặt răng, trong mắt đã ẩn giấu ý muốn chết.
"Tôi lừa ông làm gì?" Giang Thiên cười, "Nếu ông biến thành tang thi mà vẫn muốn vào, thì với ý chí như thế, tôi sẽ sẵn sàng cho ông vào.
"
"Tôi không vào.
" Người đàn ông nói trước khi Giang Thiên thay đổi sắc mặt: "Nhưng nếu đó là thật thì tôi hy vọng, sau khi tôi biến thành tang thi, chỗ đó sẽ thay thế cho vợ tôi, cô ấy chỉ quá mệt và yếu ớt nên mới bệnh thôi, nhưng nếu được chăm sóc tốt hai ngày, cô ấy chắc chắn sẽ khá hơn, khi đó cô ấy sẽ làm việc cho các anh.
"
Người đàn ông đau lòng hét lớn: "Anh nói phải giữ lời đấy, nếu không khi tôi trở thành quỷ sẽ không tha cho anh đâu.
"
Ông hét lên xong liền nắm mạnh lấy tên đàn em đang lo lắng mặt mình, nhắm vào mặt nó định cắn mạnh xuống.
Đàn em ngơ ngẩn một lúc, sau đó liền vùng vẫy dữ dội.
Làm gì đó! Làm gì đó!
Hai tay nó vung loạn xạ, khẩu vị của ông già này sao lại nặng như thế, còn muốn ăn cả tang thi?
Giang Thiên hoảng sợ lập tức kéo người đàn ông ra, Giang Thiên nghiêm túc quan sát người đàn ông này, lại quay đầu nhìn người phụ nữ đang ngồi ở ven đường, lo lắng nhìn về phía này, vẻ mặt anh ta cuối cùng cũng nghiêm túc nói: "Ông nghiêm túc sao?"
Hôm nay Tam Vô ra ngoài chủ yếu là để tìm người, Giang Thiên cũng biết Tam Vô muốn tìm một người phù hợp nhưng không thấy.
Nhưng anh ta không ngờ người đàn ông tóc bạc trắng trước mặt này lại nghiêm túc đến vậy.
"Thật ra tôi không thể làm chủ được chuyện này, ông chờ ở đây đi, tôi sẽ xin ý kiến của lão đại chúng tôi.
" Giang Thiên vừa nói vừa chạy vào thôn, tên đàn em sờ mặt mình cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.
Người này không đứng đắn chút nào! Nó suýt nữa đã bị người đó cắn rồi, đàn em tức giận, nó muốn nói chuyện này với tất cả tang thi trong thôn, nếu người này vào thôn, sau này mỗi bữa sẽ không cho ông ta ăn thịt, chỉ cho uống canh thôi!
Đói chết ông ta!
Tam Vô nghe xong, không hề do dự nói: