Cô đã ngồi ngẩn trên xe buýt một hồi lâu, nơi này ai làm việc nấy nhưng không chỉ mình cô cô đơn
Áp trán vào tấm kính thủy tinh, vụt vụt qua những toà nhà lộng lẫy, tâm tình cô có chút hoảng loạn, mí mắt từ từ nhắm lại, cô cảm thấy rất mệt, tỏ ra cường mạnh trước mặt người khác đã làm cho cô kiệt sức, cô chỉ muốn nghỉ ngơi!
Chạng vạng!
Trời đất như hoà làm một, không đen không trắng, những ánh sáng đèn vàng rợp nơi đây như mặt trời không bao giờ tắt nắng, luôn lấp lánh như vậy, nơi đây duy cũng chỉ có mình cô và nỗi lạc lõng, cô bắt đầu thấy mệt và nhớ những hơi ấm quen thuộc!.
"Cô gái! "
Tiếng ai đó trầm thấp, là gọi cô sao?
Triển Nha nhíu mày, cảm giác vùng đầu hơi choáng, lắc nhẹ mấy cái cô khó chịu mở mắt ra
Xung quanh tối om, trước mặt cô chỉ có ánh sáng mờ nhạt của bóng đèn! không cón ai cả chỉ còn lại bác tài, cô vẫn ở trên xe buýt!
Cô loạng choạng đứng lên nhìn ra bên ngoài nơi này lại vắng vẻ như vậy a!
"Bác tài ơi đây là ở đâu vậy?"
Bác tài nhìn cô có chút khó xử mở miệng
"Nơi đây gần trạm cuối ra ngoại ô thành phố B, ta thấy cô bé cháu ngủ quên nên mới đánh thức cháu dậy.
"
Ách!
Gần ngoại ô thành phố ư?
Cô đi đã đi xa đến vậy!
Cô vội lấy điện thoại trong túi, "9.
27PM" cô ngồi trên xe buýt hơn bốn tiếng đồng hồ rồi!
Triển Nha vội nói với bác tài
"Bác cho cháu xuống chỗ này đi.
"
Bác tài gật đầu cho mở cửa rồi hơi ái ngại nhìn cô
"Nhưng chỗ này rất khó bắt Taxi cháu là con gái đi một mình không sao chứ?"
Cô lắc đầu, nhẹ mỉm cười
"Không sao đâu ạ!"
Cô bước xuống xe, chiếc xe cũng lăn bánh đi tiếp, nơi đây chỉ có bóng đèn đường leo lét yếu ớt, xung quanh là làn can làm bằng sắt, cô bước trên làn đường đi bộ, cảm thấy thật may cho sở thích đi giày thể thao của mình, cũng cảm thấy mình thực ngốc, vậy mà lại ngủ quên
Cô chậm rãi bước nhưng bước nhỏ, rồi lớn hơn, quên khuấy mất vết thương nơi tay chưa được xứ lý,