Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Về đến nhà đã gần 10 giờ tối.
Khương Từ thay giày đi vào phòng khách liền nhìn thấy cậu nhóc mặc một bộ quần áo ngủ màu xanh,
chống khuỷu tay nhỏ lên đầu gối, hăng hái xem phim hoạt hình trên TV.
Cô xoay người, đè nặng âm điệu nói với Phó Thời Lễ: “Con trai anh tuổi còn nhỏ đã thức khuya nghiện
ngập rồi.”
Này cáo trạng.
Phó Thời Lễ để chìa khóa xe sang một bên, cười như không cười nói: “Em không ở nhà, không ai quản
thằng bé.”
“Baba không thể quản sao?”
Khương Từ nhẹ giọng hỏi xong, cũng không đợi anh trả lời, lại ồ một tiếng: “Baba phải làm người
tốt.”
Phó Thời Lễ nhìn cô ấy thật sâu, duỗi tay muốn kéo người phụ nữ lại, trước khi anh đạt được mục
đích Khương Từ đã trước một bước hô lên với thân ảnh nhỏ ngồi trên sofa: ”Phó Mộ Trì, mami con về
rồi.”
Cậu nhóc nhanh chóng quay đầu lại, đôi mắt to vẫn còn hơi đờ đẫn.
Có thể là trong lúc nhất thời còn chưa ý thức được, đợi vài giây phản ứng kịp, nhìn thấy Khương Từ
đứng trong phòng khách, tay chân nhỏ bò dậy, cao hứng chạy tới: “Mami.”
Có con ở đây, hành vi của Phó Thời Lễ lập tức thu lại, một tay đút túi quần, dáng người đĩnh bạt
yên lặng đứng sang một bên.
Mà Khương Từ cúi người, cầm cái hộp trong tay không tiện ôm tiểu mập mạp lên, sờ mái tóc đen nhánh
mềm mại của cậu: “Sao con chưa ngủ?”
Tự Bảo lắc đầu, chậm rãi nói: “Mami không ở nhà, baba cũng không ở nhà, Tự Bảo không ngủ được.”
Tự mình say sưa xem phim hoạt hình còn đẩy chuyện này do ba mẹ không ở nhà.
Khương Từ bảo Phó Thời Lễ bế con lên, cô đến tắt TV.
So với baba điềm đạm, ôn nhu thì mẹ có đôi khi sẽ nghiêm khắc hơn một ít.
Đôi mắt to của Tự Bảo
nhìn chằm chằm vào màn hình đen của TV, tuy rằng miễn cưỡng luyến tiếc nhìn đi chỗ khác nhưng chỉ
bẹp miệng không nói gì.
Cánh tay nhỏ của cậu ôm chặt cổ ba, hừ hừ rất nhỏ.
Bàn tay to của Phó Thời Lễ xoa đầu cậu, nhỏ giọng nói: “Mami con là con gái, chúng ta phải nhường
cô ấy.”
Tự Bảo nghĩ lại cũng đúng.
Đôi mắt nhỏ của cậu nhìn thấy hộp việt quất Khương Từ đang cầm trên tay, nuốt nước miếng hỏi:
“Mami, mami cầm gì vậy?”
Khương Từ đặt hộp việt quất xuống bàn ăn, xoay người nói: “Chua lắm, mami không ăn được…… Cho baba
con ăn.”
Tự Bảo đến tuổi ăn, cho dù ba mẹ nói với cậu thứ nào không ngon, không thể ăn thì cậu thử mới biết
được.
Cậu nhóc vừa thấy đã thèm thuồng: “Con muốn ăn.” Khương Từ mở hộp ra lấy một quả cho cậu nếm thử.
Cái miệng nhỏ của Tự Bảo ngoạm một cái, khuôn mặt nhỏ nhăn lại vì chua.
“Xem đi, mami đã nói con
không nên ăn.” Khương Từ nhìn cậu nhóc chảy nước miếng, cười khẽ, xoay người lấy khăn giấy lau
miệng cho cậu.
Sĩ Bảo cắn nửa quả, bàn tay nhỏ bé nhét phần còn lại vào miệng ba: “Đây là mami cho baba.”
Phó Thời Lễ cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn hành vi “hiếu thảo” của con trai.
Việt quất rất chua, thảo
nào Khương Từ và con đều không ăn được.
Anh mặt không đổi sắc ăn xong, mở miệng nói với Khương Từ: “Điểm này của con rất giống em, cũng
biết ‘hiếu kính’ anh.”
Khương Từ bị anh nói đỏ mặt.
Huh, cô cảm thấy việt quất quá chua, dù sao cũng là cô mua, không ai ăn thì thật lãng phí.
Liền nảy ra ý tưởng mang về cho Phó Thời Lễ giải quyết.
*
Thời gian trôi qua thật nhanh, đã tới tháng sau.
Khương Từ không thể ngày nào cũng về nhà, cô và đoàn làm phim bắt đầu bận rộn.
Trong khoảng thời
gian này, Khương gia vẫn không từ bỏ ý định gọi tiếp 2 cuộc điện thoại, cô trả lời một lần, lần sau
không trả lời.
Sinh nhật của lão gia tử, Khương Từ chỉ hỏi một câu.
Chuyện cô và Khương gia, Đường Yến Lan từ Phó Thời Lễ cũng biết được một, mặc dù bà và Khương Từ có
mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu, lại không phải thân sinh.
Đường Yến Lan cũng chỉ có thể nói riêng với Phó Thời Lễ: “Đừng làm quan hệ trở nên quá căng thẳng,
thứ gì bỏ qua được thì nên bỏ qua, Cao gia đã rút ra bài học, bây giờ ai muốn nghị luận, cũng không
dám đặt lên bàn nói.”
Từ đầu đến cuối, thái độ của Khương Từ đều có nguyên tắc.
Cô chẳng sợ bị Khương Thuấn Ngôn dán lên nhãn Khương gia, cũng tuyệt đối không tham dự bất kỳ sự
kiện công khai nào của Khương gia.
Cuối tháng 5 vừa lúc sinh nhật Tự Bảo.
Hôm nay, Khương Từ bàn bạc công việc với phó đạo diễn, cố ý dành ra một buổi trưa.
Lúc cô trở về nhà đã là 3 giờ chiều, vừa xuống xe, liền thấy Tự Bảo nhảy nhót đứng ở cửa, mặc quần
áo mới, nhảy lên nhảy xuống.
“Mami.”
Anh chàng nhỏ nhìn thấy cô đầu tiên.
Khương Từ cười nhẹ, bước tới sờ đầu con trai: “Sao lại đứng ở cửa chơi?” “Đang chờ mami.” Tự Bảo
vẫn nhớ rõ Khương Từ nói làm bánh kem.
Tuy rằng baba không kỳ vọng lắm vào tài nấu nướng của mẹ nhưng cậu vẫn rất mong chờ.
Khương Từ dắt cậu đi vào, Phó Thời Lễ cũng đang ở trong phòng khách.
Người đàn ông mặc bộ quần áo ở
nhà đứng trên cầu thang, đôi tay thon dài tùi ý đút vào túi quần, thân ảnh đĩnh bạt, trầm lặng, đôi
mắt sâu nhìn về phía thân ảnh một lớn một nhỏ.
Đầu ngón tay trắng nõn của Khương Từ chậm rãi xắn tay áo lên, tối hôm qua cô đã đáp ứng với con sẽ
làm bánh kem cho cậu.
Tự Bảo hiển nhiên rất mong đợi, chân ngắn chạy vào bếp.
“Mami, mau tới đây.”
Giọng nói trẻ con của cậu vui sướng cất lên.
Bên ngoài, chân dài Phó Thời Lễ tiến đến nói nhỏ: “Con trai em cả ngày đều muốn làm bánh.”
Khương Từ mời anh: “Cùng nhau?”
Thần sắc người đàn ông cười như không cười, bàn tay to đút vào túi quần chưa có ý định lấy ra.
Khương Từ xoay người đi vào phòng bếp, anh không nhanh không chậm đi theo phía sau.
Tự Bảo đã mang tạp dề và mũ đầu bếp do bảo mẫu chuẩn bị ra rồi, làm bánh kem cũng có nghi thức, tự
mình mặc vào rồi lại nói với Khương Từ: “Mami, đừng làm bẩn quần áo.”
Khương Từ duỗi tay tiếp nhận, cũng học con trai buộc chặt tạp dề.
So với Tự Bảo nhìn rất có kinh nghiệm thì cô hoàn toàn giống như một người mới vào nghề.
Cậu nhóc ngày thường hay nhìn bảo mẫu làm bánh kem, trong đầu đã ghi nhớ các công đoạn, nói với
Khương Từ: “Mami, mami phải trộn đều trứng gà và đường cát trước.”
Khương Từ duỗi tay lấy bát và dụng cụ trong ngăn tủ ra, thừa dịp con trai không chú ý, lấy điện
thoại ra tra Baidu làm bánh như thế nào.
Một màn này, vừa lúc bị Phó Thời Lễ bắt gặp.
Hai người nhìn nhau, khuôn mặt nhỏ của Khương Từ có chút xấu hổ.
Kỹ năng nấu nướng của cô, rất rõ ràng người đàn ông không ôm hy vọng.
Cho nên, Phó Thời Lễ không có
ý giúp đỡ, nhìn hai mẹ con bận rộn trong bếp.
Tự Bảo rất ra dáng người chỉ huy, làm loạn phòng bếp, dọn một cái ghế đẩu đứng lên, trên tay nhỏ bé
cầm chiếc đũa chăm chỉ, nỗ lực đánh đều trứng gà.
Khương Từ xoay người đi đến tủ lạnh lấy sữa ra, vừa đóng cửa lại liền nghe thấy tiếng bước chân của
người đàn ông đến gần.
Cô khẽ quay đầu lại, thấy anh bước đến.
Con trai một lòng làm bánh kem cũng không chú ý đến ba mẹ.
Bàn tay thon dài của Phó Thời Lễ tiếp nhận sữa từ trên tay cô, thần sắc cười như không cười như cũ.
Một chữ cũng không nói, Khương Từ có thể cảm nhận anh đang giễu cợt kỹ năng nấu nướng của mình.
Dù kỹ năng nấu nướng không tốt cũng không thể làm con trai mất tập trung.
Phó Thời Lễ và Khương Từ,
hai ba mẹ, gian nan cùng Tự Bảo hoàn thành chiếc bánh đầu tiên trong đời.
Hình dáng không đẹp lắm nhưng Tự Bảo rất vui.
Khương Từ không dọn dẹp quầy bếp bừa bộn mà nhờ bảo mẫu đến giúp chụp ảnh, một nhà ba người đứng
trong khung hình, con trai đứng cao trên
ghế, trên tay còn cầm một chiếc bánh kem nhỏ xấu xí, cười tươi nhìn vào máy ảnh điện thoại.
Đầu của Khương Từ hơi dựa vào vai Phó Thời Lễ, mái tóc buông xuống, khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ
cười xán lạn, mà bàn tay to của người đàn ông ôm lấy eo cô, vẻ mặt dịu dàng.
Giá trị nhan sắc của cả nhà rất cao, bảo mẫu ngẫu nhiên tìm vài góc chụp đã có rất nhiều ảnh đẹp.
“Phu nhân, cô xem hài lòng chưa?” Khương Từ tiếp nhận, nói cảm ơn.
Chụp ảnh xong, Tự Bảo liền muốn ăn bánh, đôi mắt nhỏ tràn đầy hưng phấn: “Mami, bắt đầu được chưa?”
Khương Từ rời khỏi màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên, nhìn Phó Thời Lễ.
Cô nói với con trai:
“Được, nhưng con phải ước trước đã.”
“Vâng.” Tự Bảo bò xuống ghế, đi tìm cây nến.
Sắc trời ngoài cửa sổ vẫn chưa tối, vì vậy Khương Từ đành phải kéo rèm vào, tắt đèn phòng bếp.
Căn phòng đột nhiên tối lại, Tự Bảo thắp sáng ngọn nến.
Ánh nến chiếu sáng khuôn mặt của 3 người, Khương Từ mỉm cười nhìn cậu nhóc đang nhắm mắt, đan 10
ngón tay vào nhau, ngoài miệng lẩm bẩm: ”Điều ước sinh nhật của con là hy vọng… baba sẽ luôn yêu
thương mami của con, mami sẽ luôn yêu con.”
Khương Từ chăm chú lắng nghe, đột nhiên cảm thấy hai má nóng bừng.
Trong ánh sáng mờ ảo, không rõ
cô nhìn Phó Thời Lễ.
Đôi môi mỏng của người đàn ông lướt qua má cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn không thấy đáy, ngón tay xinh
đẹp lẳng lặng siết chặt ngón tay cô.
Nhiệt độ từ làn da xuyên thấu khiến tim cô khẽ run lên.
Tự Bảo đứng thực hiện điều ước, không để ý đến những hành động nhỏ của ba mẹ phía sau.
“Được rồi.” Sau khi nhóc nói xong liền lắc mông quay lại nhìn ba mẹ mình: “Ăn được chưa?”
Phó Thời Lễ bất động thanh sắc nhéo lòng bàn tay mềm mại của người phụ nữ, môi nhàn nhạt nhếch lên:
“Rồi.”
Được baba gật đầu, Tự Bảo gấp không chờ nổi muốn ăn.
Bàn tay trắng nõn của Khương Từ bị bàn tay to của anh nắm chặt, không thể rút ra, lông mi mịn màng
khẽ chớp, cố ý ám chỉ Phó Thời Lễ rút ra đừng để con trai nhìn thấy.
Kết quả, anh lại cúi người tới gần hôn lên má cô.
Tất cả đều chọn ở những góc mà Tự Bảo không thể nhìn thấy, giọng nói pha lẫn hơi thở ấm áp nói nhỏ
bên tai cô: “Vất vả rồi.”
Anh bảo vất vả.
Đương nhiên không phải làm bánh kem vất vả.
Khương Từ nghe hiểu, đôi môi đỏ mọng hơi cười.
*
Chiều tối, hai người rất kiên nhẫn cùng