Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Group FB: Sweet Candies
Nhất thời, lưng của Khương Từ chỉ có thể vô lực dựa vào mặt gương trơn bóng, nhiệt độ hơi mát lạnh,
ngón tay trắng nõn chạm vào thành bồn rửa tay, vô thức muốn giữ chặt thứ gì đó, mắt cá tinh tế đã
bị bàn tay to nóng
bỏng của người đàn ông bắt lấy.
Vạt váy màu lam sẫm được vén lên đến eo, lộ ra đôi chân trắng nõn.
Đôi mắt dày nóng bỏng của Phó Thời Lễ nhìn chằm chằm vào mắt cá chân xinh đẹp của Khương Từ, ngón
tay như có như không xoa xoa mà khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh đèn lại vô cùng bình tĩnh, thong dong.
Khương Từ cảm giác da thịt bị ngón tay anh chạm vào đều nóng lên, lồng ngực cũng nóng lên.
Anh ưu nhã đeo chiếc lắc chân mỏng manh, tinh xảo vào cổ chân cô, dưới ánh đèn trông đẹp vô cùng.
“Mắt anh không tồi.”
Giọng nói của Phó Thời Lễ trầm thấp, xen lẫn một nụ cười êm dịu.
Khương Từ rất thích hợp với kiểu
trang sức đơn giản, tôn da thêm trắng nõn, mềm mại.
Cô thu lại cổ chân từ lòng bàn tay người đàn ông, vẫn ngồi trên bồn rửa mặt, cúi đầu.
Dưới làn váy,
đường cong cổ chân tuyệt đẹp lộ ra trong tầm mắt anh, vừa đung đưa, lắc chân tinh xảo cũng theo đó
phát ra âm thanh vui tai.
Thưởng thức một hai phút, Khương Từ ngẩng đầu lên, mi mắt cong cong nhìn Phó Thời Lễ: “Em rất
thích.”
Thân hình đĩnh bạt của Phó Thời Lễ lười biếng dựa vào vách tường, dù bận vẫn ung dung nhìn bộ dáng
cô quần áo xộc xệch, bàn tay to lấy bao thuốc lá và chiếc bật lửa từ túi quần, tùy lấy một điếu.
Khương Từ đang thưởng thức lắc chân.
Còn anh đang thưởng thức vẻ đẹp mỹ lệ của cô.
Dường như ánh mắt không kiêng nể gì, Khương Từ cũng bắt đầu ý thức được váy mình bị cởi một nửa,
chỉ mặc một chiếc áo ngực gợi cảm, còn lại, đều bị lộ ra không khí.
Có lẽ vì làm vợ chồng cùng anh đã lâu nên Khương Từ ngay từ đầu không có ngượng ngùng, xoắn xuýt.
Cô mím môi đỏ mọng cười rồi đưa tay về phía người đàn ông: “Ôm em.” Ngón tay thon dài của Phó Thời
Lễ ném mẩu thuốc lá chưa hút được mấy hơi, cánh tay mạnh mẽ nhấc cô ra khỏi bồn rửa tay một cách dễ
dàng.
Khương Từ chủ động giơ bàn tay trắng nõn, mảnh mai của mình ra ôm lấy cổ anh, cố ý còn ở bên tai
anh nhẹ nhàng thở ra.
Đôi mắt Phó Thời Lễ tối sầm, liếc cô một cái.
“Con trai ngủ rồi?” Khương Từ hỏi anh.
“Ừ.”
Vào giữa đêm, hai vợ chồng không có chủ đề nói chuyện nào khác.
Khương Từ bị anh ôm ra phòng tắm,
tắm cũng chưa tắm đã bị đặt trên giường lớn.
Độ ấm của chăn bông mềm mại dưới tấm lưng trần mang đến cho Khương Từ cảm giác an toàn, hai tay ôm
chặt lấy cổ anh hơn một chút, giọng nói nhẹ nhàng nói bên tai người đàn ông: “Thời Lễ.”
Đôi mắt Phó Thời Lễ tối sầm lại, anh cúi đầu đến gần, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả xuống.
Khương Từ chủ động ngẩng đầu lên, đôi môi mềm mại in trên môi mỏng của anh, học theo cách hôn
thường ngày của anh.
Đầu tiên dùng đầu lưỡi miêu tả khóe miệng của anh, sau đó mới chậm rãi hôn
vào.
Kèm theo hương thơm của người phụ nữ, có một sự ấm áp khó tả.
Hai mắt Phó Thời Lễ dần dần nheo lại, lúc này mới bình tĩnh tùy ý để cô chủ động.
Đôi lông mi mịn màng của Khương Từ run rẩy, sự dây dưa giữa môi và răng càng thêm thân mật, rõ ràng
người đàn ông cái gì cũng chưa làm nhưng cô lại không thở nổi, ngực hô hấp phập phồng, đầu ngón tay
trắng nõn theo bản năng bắt lấy cổ anh.
Phó Thời Lễ đành phải vươn bàn tay to, ôn nhu vỗ nhẹ lưng cô, môi mỏng áp lên môi đỏ mọng của cô,
giọng nói nặng nề thở dốc: “Không hôn được nữa hả? Thở trước đi……”
Khương Từ bị anh nói mặt đỏ bừng, cảm giác thật mất mặt.
Cô cắn anh, hôn càng nhiệt tình hơn.
Đôi bàn tay to của Phó Thời Lễ đặt lên tấm lưng cong của cô, tiếp tục đi xuống.
Chiếc váy mềm mại chậm rãi bị cởi ra hoàn toàn.
Trừ bỏ áo ngực lỏng lẽo treo trên người thì Khương Từ gần như không mảnh vải che thân.
Cô quấn lấy Phó Thời Lễ, bàn tay trắng nõn cũng bắt đầu cởi cúc áo cổ anh ra, bộ ngực cường tráng
của người đàn ông dần dần lộ ra khiến người nhìn có chút miệng đắng lưỡi khô.
Đêm nay, Khương Từ phá lệ chủ động nhiệt tình.
Hai đầu gối cô quỳ xuống mép giường, lòng bàn tay trắng nõn để ở trước ngực anh, cúi đầu xuống, mái
tóc xinh đẹp che đi gò má ửng đỏ, đôi môi đỏ mọng bắt đầu hôn dọc theo cằm anh, đi dần xuống dưới,
hàm răng trắng đều nhẹ nhàng cắn yết hầu anh.
Phó Thời Lễ lười biếng dựa vào đầu giường, bày tay to lớn lại không tự chủ nắm lấy thành giường,
khuôn mặt tuấn mỹ bị ánh đèn chói lọi chiếu vào, trên trán thậm chí nổi lên gân xanh, trong trạng
thái vô cùng hưởng thụ.
Nhìn thấy anh phản ứng như vậy, Khương Từ càng thêm nhiệt tình.
Đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, từ trên xuống dưới tóc đều lưu lại hương thơm nữ tính.
Ngay khi trán Phó Thời Lễ chảy mồ hôi, dùng bàn tay to muốn đè cô lên chăn bông, thì tiếng chuông
điện thoại chói tai làm gián đoạn động tác của
họ.
Cơ thể Khương Từ sững người lại, bên tai nghe thấy giọng nói trầm thấp chửi rủa của Phó Thời Lễ:
“Khốn khiếp.”
Cô hơi bất ngờ nhìn qua, liền thấy vẻ mặt người đàn ông này đang u ám, không ngờ anh lại có ngày
chửi thề.
(*) Chửi thề: nói tục, chửi bậy
Cánh tay Phó Thời Lễ ôm người phụ nữ đang hoang mang vào lòng, duỗi tay lấy điện thoại.
Khương Từ ngoan ngoãn để anh ôm, gương mặt dán vào lồng ngực rắn chắc của anh, nhịp tim ổn định
mạnh mẽ làm lực chú ý của cô đều tập trung ở đây, hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của Phó Thời
Lễ đang trả lời điện thoại.
Nhiệt tình tan biến, bình tĩnh trở lại.
Hai má Khương Từ chậm rãi nóng lên, lông mi mịn màng run rẩy, ánh mắt nhìn ngực và cơ bụng rắn
chắc, căng chặt của anh không tự chủ nhớ lại hình ảnh mình dùng môi lưỡi mềm mại mà quấn quýt với
anh.
Nếu xúc động làm đến cuối cùng thì cũng không sao.
Nhưng lại bị quấy rầy, dừng lại giữa chừng, quần áo anh xộc xệch, còn cô thì gần như trần trụi……
Hình ảnh như vậy, Khương Từ thực xấu hổ.
May mắn thay, sau khi Phó Thời Lễ cúp điện thoại, anh chỉ cúi đầu hôn lên lông mày cô, không hề
nhắc tới chuyện âu yếm vừa rồi, trầm giọng nói: “Vừa rồi mẹ gọi đến bảo anh về nhà một chuyến.”
Khương Từ hơi lo lắng: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Phó Thời Lễ không nói, xoay người rời khỏi giường lớn.
Anh đi đến phòng áo để quần áo, Khương Từ đi theo sau anh: “Em đi với anh.”
*
Năm sáu phút sau, Khương Từ sang phòng Tự Bảo trước, sau khi thấy con trai vẫn đang ngủ say mới
bước nhẹ theo Phó Thời Lễ rời khỏi biệt thự.
Đã trễ thế này, anh không gọi tài xế, tự vào gara lái xe.
Khương Từ ngồi ở ghế lái phụ, giơ tay lên, dùng đầu ngón tay vuốt lại mấy sợi tóc rối bù, quần áo
đã mặc rồi, váy mềm mại, gió từ cửa sổ xe thổi vào, làm giảm độ nóng trên ngực cô.
Phó Thời Lễ muốn đóng cửa kính xe lên, cô quay đầu lại nói: “Để lại một chút đi.”
Trời không còn lạnh nữa nên không cần đóng hết cửa sổ xe.
Phó Thời Lễ luôn lái xe rất ổn định, đặc biệt nếu có Khương Từ trên xe anh sẽ không tăng tốc độ,
bầu không khí trong xe cũng dần trở nên yên tĩnh hơn.
“Sao Lương Hề Ngọc trốn về?”
Vừa rồi ở phòng để quần áo, Khương Từ hỏi một câu.
Anh cũng chỉ nói là chuyện của Lương Hề Ngọc.
Phó Thời Lễ vững vàng điều khiển vô lăng, bàn tay to nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô, xoa xoa,
thần sắc bình tĩnh nói: “Không thích nghi với cuộc sống nước ngoài.”
Dù sao cũng đã ở thành phố S xã giao mười mấy năm, đột nhiên phải sang nước ngoài sống một mình,
mấy năm không thể về, điều này cũng đủ khiến một tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ cảm thấy khó
chịu.
Khương Từ chỉ không nghĩ tới Lương Hề Ngọc sẽ mang chuyện này nháo đến nhà Phó Thời Lễ.
Cô có chút hoảng hốt nghĩ vớ vẩn nhưng Phó Thời Lễ bên cạnh vẫn bình tĩnh, trấn định, nắm bàn tay
trắng nõn của cô, thỉnh thoảng đôi môi mỏng còn hôn lên những đầu ngón tay xinh đẹp của cô.
Cả một quãng đường đều như vậy, Khương Từ cũng mặc anh.
Khi đến biệt thự Phó gia, Phó Thời Lễ đặt lên lòng bàn tay cô một nụ hôn, trước khi xuống xe còn
dặn dò nói: “Đợi lát nữa em đứng bên cạnh xem náo nhiệt, đừng nói gì.”
Khương Từ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đèn đường chiếu sáng đêm khuya, biệt thự cũng sáng
rực.
Cô ngoan ngoãn gật đầu với Phó Thời Lễ: “Được.”
Xe đậu sang một bên, Phó Thời Lễ nắm tay tay cô đi vào cửa biệt thự.
Từ huyền quan đi vào, mơ hồ có thể nhìn thấy có người ngồi trong phòng khách, bầu không khí xung
quanh ngưng đọng.
Tầm mắt Khương Từ nhìn xung quanh 1 vòng, không nhìn thấy thân ảnh của Lương Hề
Ngọc mà lại thấy Phó Đình