Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
—–
Rất nhanh đã đến 8h20, trời bên ngoài đã tối hoàn toàn.
Tay Khương Từ cầm chén, được dì Thái cho ăn no canh gà, hai vali hành lý đều để nguyên sang một bên.
Phó Thời Lễ vẫn chưa đi làm về, cô cũng không biết mình ở phòng nào, cũng không thể chủ động vào phòng anh.
Có lẽ Phó Thời Lễ sợ cô chuyển đến đây sẽ xấu hổ nên đã nói trước với dì Thái chuyện hai người lãnh chứng.
Bằng cách này, thân phận Khương Từ đến đây ở cũng danh chính ngôn thuận.
Dì Thái vỗ vỗ tay cô, mỉm cười ân cần nói: “Mẹ Thời Lễ còn chưa biết con đang mang thai đâu, bằng không, chắc chắn bà ấy sẽ vui mừng đến phát khóc.”
Nhắc tới chuyện này, Khương Từ vẫn có chút xấu hổ.
Mặt cô ửng đỏ, cúi đầu uống một ngụm trà để giảm bớt mùi canh gà trong miệng.
Sau khi dì Thái kể cho cô nghe một số chuyện thú vị lúc Phó Thời Lễ còn nhỏ thì bên ngoài biệt thự cuối cùng cũng có động tĩnh.
Cô đứng lên, quay đầu lại thấy một người đàn ông đẹp trai mặc tây trang, đi giày da bước vào.
Phó Thời Lễ vô cùng tự nhiên cởi áo khoác tây trang ra, đưa cho cô, anh chỉ còn mặc sơmi trắng với quần tây đen, hàng cúc chỉnh tề, nút tay áo màu lam tinh xảo.
“Ăn no chưa?” Anh nhìn cô gái ngơ ngác tiếp nhận áo khoác tây trang.
Khương Từ theo bản năng thực hiện động tác này, ôm nó trong tay, đầu ngón tay sờ lên loại vải đắt tiền này, gật đầu: “Rồi, anh ăn chưa?”
Đây là loại đối thoại thông thường khi ở chung, hai người đã đi lãnh chứng nhưng cũng không có người nào thay đổi.
Phó Thời Lễ đưa tay lên sờ trán cô, thấy nhiệt độ cơ thể bình thường, anh chỉ vào ghế sô pha: “Ngồi đây đợi anh.”
Có thể nói anh là người ôn hòa, hành vi cử chỉ của anh lại hiện ra tính cường thế đặc trưng của một người đàn ông.
Khương Từ ôm áo khoác ngồi trên ghế sô pha, nhìn Phó Thời Lễ vào nhà ăn dùng cơm.
Cánh tay mảnh khảnh của cô ôm chặt áo khoác.
Hơi cúi đầu, ngửi được mùi thơm dễ ngửi của người đàn ông, giờ phút trong đầu đều là hoảng hốt, lại ngẩn người nhìn xunh quanh biệt thự yên tĩnh.
Khương Từ không biết vì sao, tâm trạng đột nhiên có chút thấp thỏm.
Nói đến cùng cô vẫn chưa quen, cô khẽ thở ra, kìm nén tâm trạng này.
Đàn ông ăn cơm nhanh hơn phụ nữ nhiều.
Phó Thời Lễ nhanh chóng giải quyết xong bữa tối, quay trở lại phòng khách.
Anh tự nhiên cũng chú ý tới vali hành lý để ở một bên, vươn bàn tay to của mình ra nhấc nó lên, dường như xem thường cân nặng của 2 chiếc vali này, còn nhìn cô nói: “Lên lầu.”
“Ồ.” Khương Từ đứng lên đi theo anh.
Đêm càng sâu, biệt thự lại càng yên tĩnh.
Ngoại trừ dì Thái vẫn đang bận rộn trong phòng bếp dưới lầu, thì trên lầu yên tĩnh không một bóng người.
Phó Thời Lễ duỗi tay đẩy cửa phòng ngủ chính, nghiêng người để cô đi vào trước.
Khương Từ mở to đôi mắt đen nhánh, nhìn vào bên trong, tầm mắtđề phòng dừng trên người anh.
“Hử?” Thần sắc người đàn ông bình tĩnh như thường.
Cô mím đôi môi khô khốc, mở miệng nói: “Lúc anh gạt em sinh con, ai đã nói sẽ sắp xếp phòng riêng cho em, không cần vội?”
Dưới tầm mắt của người đàn ông, Khương Từ chỉ vào phòng ngủ chính.
Đây là có ý gì?
Phó Thời Lễ thấy cô nhắc lại chuyện cũ, môi mỏng ngậm cười, trầm thấp nói: “Khi đó em với anh chưa đi lãnh chứng, thân phận của em cũng chưa rõ ràng, anh không thể mang lên giường nên đành sắp xếp như vậy.” [Anh Phó lươn quá, xin gọi anh là Lươn Thời Lễ nha ]
Khương Từ chớp chớp mắt, bây giờ lãnh chứng rồi là có thể đưa cô lên giường sao?
Rất rõ ràng, đây là ý của người đàn ông này.
“Khương Từ, chúng ta đã là vợ chồng, chia phòng ngủ sẽ rất kỳ quái.” “……”
Đèn trong phòng ngủ chính được bật sáng, có thể nhìn thấy rõ ràng từng ngóc ngách trong căn phòng.
Phó Thời Lễ để vali hành lý sang một bên, nếu nhìn kỹ sẽ thấy chăn ga trên giường anh đã được thay mới, còn được
đặt thêm mọt chiếc bàn trang điểm và một chiếc gương lớn, tinh tế dùng để soi toàn thân.
Khương Từ đứng ở bên trong, không biết nên đi đến chỗ nào.
Ngay khi cánh cửa phía sau đóng lại, cô với Phó Thời Lễ ở cùng trong không gian riêng tư.
Khiến người ta có cảm giác bầu không khí có chút vi diệu.
“Mẹ anh đã biết chuyện chúng ta đi lãnh chứng.” Phó Thời Lễ có lẽ thấy cô khẩn trương nên chủ động nói chuyện, còn rót một cốc nước đưa cho cô: “Ngày mai em có rảnh không, anh đưa em về nhà.”
Khương Từ vươn tay nhận lấy, độ ấm truyền vào lòng bàn tay khiến cô cảm thấy an tâm hơn chút.
“Có rảnh.” Cô đã giao cho luật sư xử lý chuyện Lương Chính, cũng không cần đến đoàn phim nữa.
Phó Thời Lễ suy nghĩ một lúc, thấy cô cứ đứng ngây ngốc như vậy, liền chỉ vào phòng tắm, nói: “Em muốn đi tắm trước không?”
“Ồ, được.” Lần đầu tiên Khương Từ đối mặt với chuyện sinh hoạt vợ chồng, không biết nên ở chung với chồng mình như thế nào.
Lời anh nói đã cho cô một lý do chính đáng để thoát khỏi cảnh này.
Đi tắm rửa còn tốt hơn so với chuyện đứng yên không nói lời nào.
Cô đặt cốc nước xuống, vội vàng chạy vào phòng tắm.
Tấm lưng kia, đáy mắt Phó Thời Lễ nhìn theo tràn ra vài phần ý cười.
Cô giống như đang sợ anh làm chuyện xấu.
Anh đột nhiên muốn hút thuốc, nhưng suy xét đêm nay muốn ngủ với bà bầu, vẫn nên kiềm chế lại.
Dáng người thon dài bước đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra để gió lạnh áp chế cảm xúc trong lồng ngực anh.
Sau nửa giờ, trong phòng tắm truyền đến giọng nói của Khương Từ.
“Phó Thời Lễ, anh vẫn còn ở đó chứ?”
Người đàn ông hơi nheo mắt lại, giơ tay đóng cửa sổ, xoay người nhìn về phía phát ra âm thanh.
Khương Từ trốn trong phòng tắm không ra được, cô tắm rửa sạch sẽ, mỗi một tấc da thịt toàn thân trên dưới đều được cô tẩy rửa sạch sẽ.
Lúc chuẩn bị mặc quần áo, đầu óc mơ mơ màng màng mới phát hiện bản thân không lấy áo ngủ vào, chỉ có thể dùng khăn tắm quấn quanh người, nói với người đàn ông bên ngoài: “Anh lấy giúp em một bộ quần áo ngủ trong vali màu xám.
Phó Thời Lễ đi về phía vali của cô, mở ra cũng không thấy cái cô cần.
“Màu xám sao?” Anh hỏi.
Khương Từ chỉ mang vài bộ đồ ngủ đến, sẽ không nhớ lầm: “Anh mò xuống.”
Quần áo của cô đều được gấp ngay ngăn, gọn gàng.
Bàn tay Phó Thời Lễ đi xuống đáy vali, không ngờ lại lấy ra một bộ váy ngủ trong suốt bằng vải
tuyn, vải mịn có thể so sánh với da của phụ nữ.
Đôi mắt thâm trầm của anh lập tức nóng lên, cười nhẹ một tiếng.
Khương Từ cũng không biết anh ở bên ngoài đang cười cái gì, rất lễ phép nói: “Em không có quần áo để mặc, anh lấy giúp em, cảm ơn.”
Phó Thời Lễ nhìn quanh cái vali cũng không có bộ đồ ngủ nào khác, đại khái đã hiểu lời ám chỉ uyển chuyển của cô, lòng bày tay nắm chặt ‘miếng vải’ mềm mại, đứng dậy, đi về phía phòng tắm.
Anh gõ cửa, thanh âm vẫn trầm ổn: “Em mở cửa đi.” Khương Từ không nghi ngờ gì, thật sự ngốc nghếch mở cửa.
Mở hé cửa, cánh tay trắng như tuyết thò ra nhưng chưa nhận được áo ngủ thì đã bị người đàn ông trước một bước nắm lấy cổ tay cô.
Nhiệt độ nóng bỏng từ ngón tay người đàn ông xuyên vào da thịt cô.
Hô hấp Khương Từ không khỏi khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhắn thất thần nhìn chằm chằm vào người đang ở bên ngoài, môi đỏ khẽ mở: “Anh làm gì vậy.”
“Em mở cửa ra để anh vào.” Ngón tay Phó Thời Lễ hữu lực đè lên cổ tay cô, mở miệng nói chuyện đồng thời cũng nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen nhánh của cô.
Để anh vào?
Điều Khương Từ nhất thời nghĩ đến là: “Anh cũng muốn đi tắm à?” Sau đó lại hỏi: “Có thể đợi 2 phút để em mặc quần áo vào không?”
Đôi mắt thâm thúy của Phó Thời Lễ tối sầm hơn vài độ, giọng anh trầm xuống dỗ dành cô: “Anh giúp em được không?”
Lúc này Khương Từ mới phản ứng, nhịp tim tăng nhanh, định hất tay anh ra, nhưng lại bị người đàn ông đột nhiên kéo mạnh, cả người nghiêng về phía trước.
Phó Thời Lễ nhân cơ hội ôm cô gái chỉ quấn một chiếc khăn tắm vào lòng.
Lúc này người đàn ông đã hoàn toàn mất đi phong độ thân sĩ, cúi đầu, không khách khí dán lên gương mặt cô một cách vô cùng bá đạo, hơi thở nóng rực.
“Phó Thời Lễ, anh giậu đổ bìm leo(*).” Khương Từ không nghĩ tới anh chờ cô tắm rửa xong mới mạnh mẽ bắt nạt cô.
(*) Giậu đổ bình leo: Câu thành ngữ có ý muốn nói đến việc lợi dụng người ta gặp điều không hay hoặc khó khăn, hoạn nạn để lấn lướt, áp đảo.
Trời đất quay cuồng một lúc, cô bị thân hình cao lớn của người đàn ông đè vào vách tường, ngón tay khẩn trương nắm chặt khăn tắm trên ngực, cảm giác như sắp rơi xuống, lộ ra nửa vòng cung trắng nõn.
Lời này khiến Phó Thời Lễ bật cười vì cô còn giả vờ.
“Em cố ý?”
Khương Từ khô khan giải thích: “Em cố ý cái gì, quên cầm áo ngủ, em cũng ko thể trần trụi ra lấy, phải nhờ anh lấy, anh còn như vậy.”
Lời nói cuối cùng còn mang một tia ủy khuất.
Phó Thời Lễ đưa cho cô xem bộ váy ngủ mỏng manh trên tay, biểu cảm trong mắt rất sâu xa, khẳng định tâm tư cô không thành thật.
“Đây không phải thứ em cố tình chuẩn bị cho đêm nay sao?”
Khương Từ sững sờ, vốn dĩ bị anh đè trong lồng ngực đã có chút choáng lại nhìn thấy bộ đồ ngủ không che nổi cái gì trên tay anh, mắt cô mở to không chớp.
Phó Thời Lễ còn nói với cô: “Vali hành lý em mang đến chỉ có một bộ này.” “Em……” Khương Từ nhận ra nó.
Đây không phải là quà lần trước Tiêu Họa mang từ công ty trở về sao? Phó Thời Lễ thấy cô không trả lời được, liền cúi đầu muốn hôn.
“Này.” Khương Từ xấu hổ muốn né tránh, khuôn mặt nhỏ lại bị bàn tay to của anh quay lại.
Khi hai người gần nhau, cảm giác được khăn tắm quấn quanh cơ thể cô như sắp rơi xuống, khóe mắt lo lắng đến đỏ lên: “Nhẹ chút, anh nhẹ chút.”
Còn chưa hôn đã kêu anh nhẹ chút.
Vốn dĩ đêm nay Phó Thời Lễ muốn quy quy củ củ l không làm cô gái này sợ hãi, nhưng khí nóng lại bị