Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Ngày hôm sau, Khương Từ sinh xong thân thể hồi phục, buổi sáng bác sĩ đến kiểm tra nói có thể về nhà ở cữ.
Khoảng mười giờ, Đường Yến Lan cùng gia đình đến đón cô, còn đích thân cẩn thận ôm cháu nội, bước ra cổng bệnh viện, trực tiếp ngồi lên một chiếc ô tô màu đen sang trọng rời đi.
Khương Từ dường như chưa từng bế con, suốt chặng đường về nhà, luôn có người giúp cô bế và trông con.
Đường Yến Lan cười nói: “Chuyện quan trọng nhất với con bây giờ là phải ở cữ thật tốt, trong nhà đã mời hai bảo mẫu có kinh nghiệm phong phú đến chăm sóc bảo bối, chị Thái cũng đến.”
Khương Từ không có kinh nghiệm chăm sóc con cái, trong lúc nhất thời muốn cô chăm sóc con cũng quá khó.
Ở phòng bệnh đều là Phó Thời Lễ đích thân thay tã cho con, giờ có mẹ chồng nguyện ý giúp đỡ, đáy lòng cũng thầm nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt trắng nõn tươi cười: “Vất vả mẹ rồi.”
Cô không bế đứa nhỏ, Đường Yến Lan cũng không nói gì.
Trở lại biệt thự, Phó Thời Lễ bước ra khỏi ghế lái, không để chân cô chạm đất, cánh tay cường tráng của anh ôm cô xuống xe, gắt gao bảo vệ cánh tay cô rồi bước nhanh vào nhà.
Chị Nguyệt lại hầm canh gà với các loại thuốc bổ, ngay cả phòng ở cữ cũng được sắp sếp trước.
“Con ở phòng bên cạnh, ban đêm hai bảo mẫu sẽ thay phiên nhau canh giữ, thời điểm thích hợp sẽ bế con sang bú sữa mẹ.” Phó Thời Lễ ôm cô vào giường, đắp chăn cho cô, thấp giọng nói.
Khương Từ nhìn căn phòng, một mình cô nằm trên chiếc giường đôi này thật lãng phí, tò mò nhìn anh: “Buổi tối anh không ngủ ở đây sao?”
Phó Thời Lễ cười như không cười nói: “Nếu không, anh ngủ trên sàn nhà?” “……” Cũng không phải ý tứ này.
Khương Từ xấu hổ: “Hai ba ngày nay em không gội đầu, tắm rửa.”
Tuy rằng sau khi sinh y tá đã lau người cho cô nhưng việc này không giống tắm rửa, hơn nữa thể chất của cô rất dễ nóng, bây giờ muốn nằm trên giường suốt một tháng, chính cô cũng cảm thấy chán ghét bản thân.
Phó Thời Lễ nghe xong, đột nhiên cúi đầu lại.
Làm Khương Từ hoảng sợ, nằm ở trên giường lại không có chỗ nào trốn, bị chóp mũi của anh ngửi giữa cổ.
“Cổ có mùi sữa.”
Người đàn ông nghiêm túc, thần sắc tự nhiên.
Khương Từ đỏ mặt, lớn gan nói: “Sao anh đang ngửi đồ ăn của con.”
Lời ám chỉ như vậy làm anh không khỏi suy nghĩ?
Đáy mắt Phó Thời Lễ hiện lên nụ cười nhàn nhạt, đã không thấy ngạc nhiên khi thỉnh thoảng lời nói và hành động của cô sẽ lớn mật như vậy, bàn tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt đỏ hồng của cô, giọng nói trêu chọc: “Phó phu nhân, con trai sẽ không ngủ với em, anh cũng không ngủ với em, em muốn ngủ một mình sao?”
Khương Từ nghẹn vài giây, chậm rãi nói: “Em sợ ban ngày anh bận đi làm, buổi tối lại ngủ không ngon.”
Phó Thời Lễ nhìn bộ dáng đạo đứa giả của cô, cười không nói gì.
Anh hạ quyết tâm muốn ngủ cùng phòng với cô, Khương Từ không thể thay đổi quyết định, cuối cùng đành phải từ bỏ bản thân, không ngừng thuyết phục yêu cầu chị Nguyệt chuẩn bị hai cái chăn.
Cùng một chiếc giường cũng được, nhưng cùng một chiếc chăn lại không được.
Việc này sau khi bị Đường Yến Lan biết, đêm đó bà đã cười nhạo con trai mình: “Nuôi dạy nó ba mươi mấy năm, không ngờ bây giờ lại có thể nhìn thấy bộ mặt dính người của nó.”
Khương Từ đỏ mặt uống canh gà, rốt cuộc đang ở cữ nhà mẹ chồng, thân mật một chút với Phó Thời Lễ cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Khi ăn no, cô dựa vào gối kê trên đầu giường nói chuyện với mẹ chồng, đôi mắt đen nhánh đầy mong chờ: “Mẹ, bao lâu con có thể chạm vào nước?” Đường Yến Lan cũng là người từng trải, biết ở cữ rất khổ sở.
Bà nói: “Nửa tháng sau.”
Không chăm sóc tốt cho sản phụ sẽ dễ mắc bệnh sau sinh.
Cho nên, về phương diện này không thể để Khương Từ tự mình làm bậy, hơn nữa còn nói với cô: “Đợi đến tuần thứ ba mẹ sẽ bảo chị Thái nấu nước gừng cho con tắm.”
Khương Từ lúc này đang nằm trên giường được người khác phục vụ, căn bản không có quyền làm chủ.
Mọi thứ đều phải nghe sự sắp đặt của mẹ chồng, đôi khi cô nghĩ cũng thấy may mắn vì lấy được một gia đình tử tế, nếu không mọi việc đã không thể dựa dẫm vào bản thân lại gặp một gia đình không đáng tin cậy, ở cữ chắc chắn sẽ rất khổ sở.
Lời Đường Yến Lan nói, cô sẽ nghe.
Điều này cũng làm người bớt lo không ít.
Có điều, Đường Yến Lan còn đóng cửa lại nói với cô: “Mẹ bảo chị Nguyệt hầm chân giò cho con ăn cho nhiều sữa.”
Khương Từ sau khi sinh nằm viện hai ngày, không đủ sữa, y tá mát xa ngực cho cô cũng không có hiệu quả, chỉ có thể cho con uống sữa bột, cô vừa nghe thấy chuyện này, ngực liền đau âm ỉ.
Đường Yến Lan nói xong, lại nói tiếp một câu: “Uống canh cũng không được thì để ba nó giúp.”
Về khẩu phần ăn của cháu trai, Đường Yến Lan có cái gì liền nói thẳng.
Mặt Khương Từ nhanh chóng đỏ lên, Phó Thời Lễ định giúp cô như thế nào, rõ ràng là những gì cô nghĩ.
Đường Yến Lan vỗ nhẹ vào tay cô, cười nhẹ.
*
7 giờ tối, Khương Từ nỗ lực uống một bát canh móng giò lớn, cô cảm thấy lồng ngực căng phồng, thừa dịp không có ai, cô cởi cúc cổ áo, cúi đầu nhìn.
Cô không dám chạm vào nó, khi chạm vào cảm thấy hơi đau.
Sau khi mang thai, vòng một rõ ràng đã lớn hơn.
Nhưng lại không cung cấp đủ khẩu phần ăn cho con, trong lòng Khương Từ rất tuyệt vọng, cô nằm trên giường thật sự nhàm chán, di động không có bên người, trong phòng cũng không có TV, chỉ có thể đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc 8 giờ, chị Nguyệt bế con từ phòng bên cạnh sang.
Khương Từ ban đầu vốn định nhân lúc Phó Thời Lễ vắng mặt, nhanh chóng cho con thử một chút.
Ai biết vừa bế đứa bé bụ bẫm trong tã lót vào trong ngực, người đàn ông vẫn ở thư phòng làm việc chậm rãi đi về phòng.
“…”
Đầu ngón tay Khương Từ cởi bỏ nửa cổ áo, trên không lên, dưới không xuống được.
Phó Thời Lễ thuận