Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Mười phút sau.
Ánh đèn trong phòng được điều chỉnh đến mức nhỏ nhất để không làm hại mắt đứa nhỏ, cửa sổ cũng đóng chặt, không cho chút gió nào lọt vào, dùng rèm cửa dày cản lại, không khí yên tĩnh đến ngột ngạt.
Khương Từ cúi đầu dựa vào gối đầu giường, trên người mặc bộ đồ ngủ cài cúc, vải mềm mỏng, thuận tiện cho con bú.
Còn anh chàng nhỏ bé uống sữa một cách sung sướng, cái miệng nhỏ nhắn còn phun bong bóng làm phần ngực áo ngủ trên người cô ẩm ướt, vòng cung quyến rũ như ẩn như hiện dưới lớp vải.
Cô muốn tìm khăn giấy để lau, bàn tay thon dài của người đàn ông đã đưa qua trước.
Khương Từ tự mình cầm lấy.
Phó Thời Lễ thấy cô nhăn mặt cho con ăn, bị con cắn đau cũng không kêu.
Có thể tưởng tượng anh đang tức giận ngồi nhìn, chờ sau khi con ăn no, liền duỗi tay ra bế.
Hai ngày nay ở bệnh viện cũng vậy, Khương Từ không bế con nhiều, hầu như đều là anh bế.
Lần này lại ngoài ý muốn không đưa cho anh, ôm con vào trong ngực.
Phó Thời Lễ nhướng mày: “Ôm nhiều như vậy cánh tay không thấy mỏi?” Khương Từ còn đang trách anh gian trá, cố ý nói chuyện Sầm Tiểu Mạn nháo muốn ly hôn, nhân cơ hội hạ miệng.
Cô cũng lười phản ứng, chỉ liếc
mắt một cái, cúi đầu nhìn con trai trong lòng ngực, áo ngủ chưa cài cúc, mơ hồ lộ ra áo ngực.
Anh chàng nhỏ bé không biết ba mẹ đang gây hấn, mở đôi mắt to, vô tội nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt.
Tựa hồ nhìn có chút quen mắt, nhìn thêm vài lần, lại đưa đôi mắt nhìn về phía khác.
Đẹp thì đẹp, nhưng cậu không quen.
Khương Từ không biết đứa con trai ngốc nghếch đang nghĩ gì, đưa tay sờ lên mặt cậu, rất thích cái má bánh bao sữa nhỏ này, xúc cảm dưới đầu ngón tay mềm mại khiến lòng cô cũng cảm thấy mềm nhũn.
Điều này cũng làm tâm trạng cô được cải thiện.
Cậu nhóc buồn ngủ, khóc nhẹ hai tiếng, liền nheo mắt ngủ.
Khương Từ và Phó Thời Lễ rất ăn ý không nói lời nào để tránh quấy nhiễu nhóc con.
Bầu không khí yên tính năm sáu phút, bàn tay thon dài của Phó Thời Lễ sờ bàn chân mập mạp trắng nõn của con, thấp giọng nói: “Anh bế con vào nôi?”
Chờ Khương Từ muốn nghỉ ngơi, chị Nguyệt tự nhiên tiến vào ôm con đi.
Chiếc nôi đặt bên cạnh cô, cũng chỉ để cô nhìn con khi cô tỉnh.
Cậu nhóc ra khỏi vòng tay của Khương Từ, vừa lúc cúi đầu muốn cài lại cúc áo đang mở của mình, khi đầu ngón tay chuẩn bị cài cúc áo, người đàn ông đã xoay người lại nắm lấy cổ tay cô.
“Anh muốn làm gì?” Con còn ở đây, cô phải nhẹ giọng nói.
Phó Thời Lễ nhìn cô chằm chằm: “Còn giận ann?” Khương Từ là tức giận, hơi mở miệng muốn nói.
Phó Thời Lễ như đoán được tâm tư cô, cánh tay dùng sức ôm cô vào lòng, cúi đầu, vén tóc cô ra, hôn xuống.
Khương Từ bị hoảng sợ, không kịp né tránh môi đã bị anh hôn lên.
Cô còn muốn tức giận, Phó Thời Lễ rất kiên nhẫn cài cúc áo cổ của cô, nhìn đứa trẻ đang ngủ ngon lành bên cạnh, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ như cũ: “Bây giờ em không đau nữa phải không?”
” … “
“Nếu vừa nãy hút không ra, đêm nay em sẽ đau cả đêm.” Phó Thời Lễ sửa sang lại quần áo cho cô nhưng lòng bàn tay vẫn đặt ở phía trên.
Không cần xoa, nhiệt độ xuyên qua tấm vải cũng đã toả ra rõ rệt.
Anh nói có đạo lý, Khương Từ cũng xấu hổ vô cớ gây rối.
Cô chống trán vào ngực người đàn ông, hô hấp ngửi thấy mùi cơ thể nam tính của anh, cảm xúc từ từ được xoa dịu, qua một hai phút, Phó Thời Lễ kiên nhẫn, mở miệng: “Anh ra ngoài không được nói chuyện này với mẹ.” Phó Thời Lễ chỉ giúp đỡ, người khác cũng không cười cô.
Khương Từ vẫn xấu hổ, nhịn không được ngẩng đầu trừng anh: “Anh dám nói một chữ, trong thời gian em ở cữ này anh muốn cũng đừng nghĩ lên giường.”
Cô đe dọa dữ dội, tức giận.
Phó Thời Lễ ôm cô, những ngón tay thon dài cách lớp áo ngủ xoa từng tấc da thịt trên người cô, hứa không làm gì vượt quá giới hạn.
“Anh cứ nói con dùng toàn