Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Làm thêm một chuyện khác.
Khương Từ sững sờ một lúc trước 5 chữ này.
Cô chớp chớp mắt, đáy lòng có một tia khẩn trương ập đến.
Không quan tâm cơn tức giận vừa rồi của mình, cô vô thức dùng bàn tay chạm vào ngực anh, đầu ngón tay chạm vào cơ ngực cường tráng, độ ấm tăng cao.
Dưới ánh đèn sáng ngời, Phó Thời Lễ cúi đầu, môi mỏng ma sát khóe môi cô, hơi thở nóng rực.
Khương Từ cảm giác bản thân sắp ngừng hô hấp, lưng áp sát vào tủ quần áo.
Nhiệt độ lạnh băng phía trên giúp cô có thể tìm được một chút tỉnh táo.
Lòng bàn tay đẩy anh ra, không quan tâm với sức lực nhỏ nhoi của mình căn bản không đẩy nổi cái gì.
Phó Thời Lễ nhướn mày, để cô chậm rãi thích ứng trước sau đó cường thế dùng sức cạy mở đôi môi và hàm răng đang khép chặt của người phụ nữ, nhiệt độ nóng bỏng quét quanh khoang miệng cô.
Nụ hôn này cả hai người đều rối loạn tâm trí.
Quần áo trên người Khương Từ đều bị ngón tay thon dài của người đàn ông cởi ra hơn nửa lộ ra chiếc áo lót màu đen, đường cong hấp dẫn, ánh đèn rực rỡ chiếu lên làn da trắng như tuyết của cô.
Dù không khí lạnh lẽo nhưng cơ thể cô ngày càng nóng.
“Hử? Anh đã học hơn một tháng, em muốn dùng tư thế gì?” Cơ thể Phó Thời Lễ ép đến rất gần cô.
Khi nói chuyện, hơi thở nóng rực ẩm ướt từ đôi môi mỏng phả lên môi cô.
Ngón tay thon dài với ra phía sau tấm lưng mịn màng của người phụ nữ, đầu ngón tay chạm vào khuy cài mỏng manh của cô làm cơ thể Khương Từ bất giác run lên.
Điều này cũng khiến Phó Thời Lễ cười nhẹ: “Mẫn cảm như vậy?”
Anh chỉ mới dùng ngón tay chạm vào lưng cô, đợi lát nữa, không phải chịu không nổi sao?
Khương Từ hơi tức giận, mái tóc đen nhánh xoã tung xuống, quần áo bị cởi đến vòng eo, cũng không che được cái gì, không khỏi nói: “Ai muốn làm cùng anh.”
Anh còn cắn cô đấy!
Trong nháy mắt Phó Thời Lễ lập tức nghiêm túc, bàn tay to chặn lại không cho cô trốn: “Nếu em không làm với anh, chẳng lẽ em muốn làm với tên tiểu thịt tươi đó?”
“……”
Đối với vấn đề này, Khương Từ không có tự tin.
Đầu cô trốn tránh hơi thở của người đàn ông phả xuống nhưng vẫn phản ứng: “Vậy anh cũng không thể há miệng cắn em.”
Dưới ánh đèn, cánh tay trắng nõn của cô lưu lại một hàng dấu răng, tất cả đều là kiệt tác của anh.
Cho nên Khương Từ không muốn, không cho anh sờ vào: “Đêm nay không được, không cần……”
Phó Thời Lễ đơn giản dùng bàn tay to chế trụ cổ tay cô đè lên tủ quần áo, ánh mắt nhìn chằm chằm cô thật sâu giống như đang nhìn trúng con mồi anh ưa thích, môi hôn dọc má cô một vòng lại trở về đôi môi đỏ mọng của cô, thở dốc, giọng nói nam tính trầm thấp tràn ra: “Khương Từ, em ngốc sao? Quần áo đều bị anh cởi ra như vậy, còn không cần?”
Không đợi Khương Từ hoàn hồn, bàn tay to của người đàn ông đã nhanh chóng kéo quần cô xuống.
*
Đèn trong phòng quần áo không biết đã tắt từ khi nào.
Vì không có cửa sổ nên tối tăm không rõ.
Đầu tóc Khương Từ rối tung bị đè lên tủ quần áo, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay người đàn ông truyền đến, siết chặt vòng eo cô, quần áo bị cởi đến đầu gối, hơn nửa ngày, cô bị nóng không chịu được, trên da thịt trắng nõn đều là mồ hôi.
“Hơn một tháng nay anh học được cái gì?” Sức chịu đựng của cô rốt cuộc cũng cạn kiệt, không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói với người đàn ông phía sau.
Suốt hai mươi phút đồng hồ dài đằng đẵng này, Phó Thời Lễ đặt cô đứng đối diện tấm kính tủ quần áo, không biết đang chơi dạng gì, anh cọ xát nửa ngày khiến Khương Từ cảm thấy khó chịu, ngón tay nắm chặt lòng bàn tay thúc giục: “Anh rốt cuộc có được không?”
Cô hoài nghi, ngày nào anh cũng thật sự nghiêm túc học sao?
Khuôn mặt tuấn mỹ của Phó Thời Lễ có chút cứng ngắc, một hai phải dùng tư thế này, thật lâu sau lại khiến người phụ nữ của mình tra hỏi, cái này khiến lòng tự trọng của đàn ông bị đánh bay trong chốc lát.
“Em đứng im.” Giọng anh trầm ách đến lợi hại.
Khương Từ phản ứng vài giây, anh làm không tốt còn trách cô không đứng im?
Cô hít một hơi thật sâu, đột nhiên xoay người lại.
Phó Thời Lễ vốn đã rất khó khăn tìm được góc, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị cô quấy rầy, cau mày, cơ thể căng chặt đè lên cô.
Bàn tay Khương Từ chống lên ngực anh, cách xa ra một chút, trong ánh sáng tối tăm, mờ mịt, hô hấp anh rất gần, thấp giọng nói chuyện chỉ hai người nghe thấy: “Em có chuyện, muốn cùng anh thương lượng.”
Tại thời điểm mấu chốt này cô còn muốn thương lượng cái gì? Trực giác Phó Thời Lễ cảm thấy không thích hợp.
Nhưng mà, mỹ nhân đã sai, tay trắng nõn của Khương Từ ôm lấy cổ anh, không cho anh có cơ hội suy nghĩ nhiều, môi đỏ bật hơi bên tai anh: “Có việc gấp, anh đáp ứng trước, nghe em nói …”
Phó Thời Lễ khẽ máy môi, muốn nói gì đó lại bị cô đột nhiên chủ động hôn lấy.
Một khi phụ nữ chủ động.
Kế tiếp không có gì xảy ra với người đàn ông.
Khương Từ muốn anh đổi tư thế bây giờ, kêu đứng chân đau.
Bị cô chọc đến nhiệt huyết sôi trào, Phó Thời Lễ một tay bế cô lên, trong phòng để quần áo không có chỗ cho cô nằm.
Chân dài sải bước, bế Khương Từ đã bị cởi hết quần áo đi ra ngoài, nặng nề đè lên chiếc giường lớn.
Đến giữa đêm.
Trong giờ giải lao, Khương Từ quấn chăn quanh người nằm trên giường, bộ dáng cô yếu ớt, mái tóc đen ướt đẫm bị mồ hôi ướt nhẹp, gương mặt đỏ ửng bất thường, cô mệt đến mức thở cũng khó khăn.
Phó Thời Lễ áp trán chống vào lưng trắng nõn của cô, hôn cô một cách tinh tế, từ xương bướm xinh đẹp đến vòng eo nhỏ nhắn cô.
Anh mê luyến đường cong vòng eo hoàn mỹ của người phụ nữ, đôi môi mỏng rơi xuống từng vết đỏ.
Lại trở về bả vai cô, hôn thật mạnh, mới xoay người, cơ thể rắn chắc, cường tráng tùy ý mặc quần tứ giác đen lên, ngồi ở mép giường, bàn tay to lấy bao thuốc lá dưới đáy ngăn kéo.
Bỏ thuốc gần một năm nhưng sau khi chạm vào cô, lại phá giới.
Khương Từ đợi hô hấp bình phục, mới ngẩng đầu, ánh mắt mê ly nhìn đến người đàn ông đang kẹp điếu thuốc lá, đang rít thuốc nhả khói.
Trong ý thức cô hoảng hốt, nhớ đến lần đầu tiên sau khi kết thúc anh cũng hút thuốc trong xe, hết lần này lại đến lần khác.
Có vẻ như ánh mắt đã nhìn chằm chằm từ lâu, khiến Phó Thời Lễ nhìn lại.
“Còn sức lực?” Giọng anh lười biếng khàn khàn, không còn giọng điệu trong trẻo thường ngày.
Sức đứng dậy Khương Từ cũng không có, đầu ngón tay nắm chặt chăn trên ngực, chậm rãi nói: “Khó chịu.”
Tưởng rằng cô sinh con rồi, cùng anh làm, sẽ không đau giống lần đầu tiên nữa.
Kết quả đây là một sai lầm, kinh nghiệm chiến đấu thực tế đã dạy cho Khương Từ.
Lúc này, cô đã sớm thấy Phó Thời Lễ hút thuốc, cô hơi sợ, nói với anh: “Hiệp sau, để dành lần sau, được không?”
Anh cau mày vặn tàn thuốc, cúi đầu phun khói thuốc vào khuôn mặt quyến rũ của cô, đồng thời, cánh tay cũng ôm lấy người phụ nữ không có chỗ nào trốn vào ngực mình, mang theo hơi thở nam tính mạnh mẽ, mạnh mẽ làm ý thức của Khương Từ bị chiếm cứ hoàn toàn.
Cả một đêm, Khương Từ bị lăn qua lộn lại hết lần khác.
Cô không tìm được tư thế thoải mái để yên lặng ngủ, ý thức lên xuống không biết trận sau làm khi nào, nước mắt chảy không ngừng, anh bên tai nói rất nhiều lời ngọt ngào.
Khi muốn dừng lại, Phó Thời Lễ lại nhắc đến vụ tai tiếng.
Nháo đến cuối cùng, một chút áy náy trong lòng Khương Từ với anh không còn sót lại một chút nào, cô bị tra tấn đến khó chịu, cũng nhẫn tâm muốn anh cùng cảm thấy khó chịu, nghiến răng cắn bờ vai anh.
Từng dấu răng trên bả vai Phó Thời Lễ đều nhờ cô ban tặng.
Nhưng mà, chút đau này sao sánh được sự sung sướng anh được hưởng? Căn bản không dao động……
Ngày hôm sau, Khương Từ trực tiếp ngủ đến giữa trưa.
Điện thoại ở một bên chuyển sang chế độ im lặng, mấy cuộc gọi đến cũng không có ai trả lời.
Gần 12 giờ trưa, Khương Từ ngủ say trên giường tỉnh lại, lông mi tinh xảo run rẩy vài cái, mới mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Thứ đập vào mắt cô là khuôn mặt đẹp trai của Phó Thời Lễ đang nhìn xuống khuôn mặt đang say ngủ của cô.
Nhìn thấy anh vẫn ở đây, Khương Từ không biết bây giờ là mấy giờ, chậm rì tì, ý thức trì độn nhận ra mình không mặc quần áo, anh cũng không, hai người ôm nhau thân mật dưới lớp chăn bông.
Ngón tay thon dài của người đàn ông vuốt ve tóc cô, lộ ra khuôn mặt hồng nhuận: “Tỉnh rồi?”
Đôi mắt Khương Từ nhìn chằm chằm anh, bị ức hiếp cả đêm, bây giờ một chút sức lực cũng không có.
Cô không nói lời nào, dáng vẻ hung hăng này khiến Phó Thời Lễ vừa lòng, cười nhẹ hai tiếng, hôn lên môi cô: “Bụng đói không?”
Anh một bên hỏi, một bên vươn bàn tay thon dài chạm vào bụng mềm mại của cô.
Khương Từ nhắm mắt lại, ngủ một giấc có sức lực nói chuyện: “Cầm —— thú!”
Hai chữ này, tối hôm qua cô đã muốn dán vào mặt anh.
Phó Thời Lễ tiếp thu, không phản bác cô.
Khương Từ nằm một lúc, cảm thấy tay chân đều tê dại, cứ nằm như vậy, hai người đều chưa mặc quần áo, phỏng chừng lại bị đè lần nữa.
Cô định thần muốn đứng dậy, mắt nhìn lướt qua tấm ga trải giường nhàu nát cuộn thành một cục vứt dưới chân giường, dưới lòng bàn tay cô là một tấm ga trải giường mới sạch sẽ gọn gàng, có vẻ như anh đã thay nó rồi ném xuống sàn, chẳng qua, đồ ném trên sàn nhà lại không sửa sang lại.
Đống quần áo nam nữ, khăn giấy, hộp thuốc tránh thai đều nằm ngổn ngang trên sàn.
Khương Từ nhìn thấy liền đau đầu, cô đá vào người đàn ông dưới chăn bông: “Anh xuống lấy quần áo cho em.”
Lúc này cô nói gì Phó Thời Lễ nghe nấy, vén chăn lên, cơ thể săn chắc loã lồ lộ ra.
Dưới ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, mỗi một đường cong cơ bắp đều vô cùng gợi cảm, có thể so với mấy người mẫu nam trên bìa tạp chí.
Dù sao sớm muộn cũng đã trải qua, Khương Từ lúc này rất thưởng thức dáng người của anh.
Nhưng cô lại quấn chặt chăn bông, trốn kín.
Khi Phó Thời Lễ đưa quần áo, cô che lấp không lộ một tí nào da thịt của mình, cúi đầu nhanh chóng mặc vào.
“Lúc tám giờ, Triển Tín Giai gọi ba cuộc điện thoại.”
Anh vẫn đứng ở mép giường, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mặc quần áo.
Khương Từ nghĩ bây giờ còn rất sớm, theo bản năng nói: “Sao anh không đánh thức em.”
Phó Thời Lễ thản nhiên nói: “Anh ta mới sáng sớm đã gọi điện cho vợ anh, quấy rầy giấc ngủ của anh, sao anh lại phải đánh thức em?”
Động tác chỉnh cổ áo của Khương Từ hơi đình trệ, bất đắc dĩ nhìn anh.
Chuyện tai tiếng của cô cũng ăn dấm, bây giờ ngay cả loại dấm là Triển Tín Giai cũng muốn ăn?
Khương Từ nói anh: “Phó Thời Lễ anh xong đời, sớm muộn gì anh cũng biến thành bình dấm.”
Phó Thời Lễ đầy tính chiếm hữu, ngoài mặt thong dong nói: “Anh không ăn chút dấm nào, em yên tâm đừng lo lắng cho anh.”
“……”
Khương Từ khẽ nhíu mày, yên lặng quay mặt đi dừng đề tài này.
Nếu tiếp tục nói về chuyện này chắc chắn tí nữa sẽ trở thành việc anh lên án cô.
Sau khi mặc quần áo xong, Khương Từ xuống giường, hai chân có chút yếu ớt, ngẩng đầu nói với Phó Thời Lễ: “Em sang cho con ăn……”
“Mẹ cho con uống sữa bột rồi.” Phó Thời Lễ ngăn cô lại.
“Bây giờ là mấy giờ?”
“11 giờ 59 phút, gần mười hai giờ trưa.”
“……” Sắc mặt Khương Từ tức khắc xấu hổ, sáng cô ở nhà rất ít khi ngủ dậy muộn, người sáng suốt vừa thấy là có thể nhìn ra chuyện gì đã xảy ra.
Hơn nữa, trọng điểm là Phó Thời Lễ cũng không rời giường.
Khương Từ cảm thấy gương mặt mình đều bị thiêu đốt, xấu hổ hỏi: “Mẹ đến gõ cửa lần nào chưa?”
Phó Thời Lễ nhìn cô đầy ẩn ý, lại cố ý không nói gì.
Anh đi vào phòng vệ sinh, tùy tiện tìm kiện áo tắm dài mặc lên, mà phía sau, Khương Từ gắt gao đi theo, mang theo thở dốc hỏi không ngừng: “Mẹ khẳng định tới gõ cửa đúng không, bằng không làm sao anh biết mẹ đã cho con ăn rồi? Phó Thời Lễ, anh quá xấu rồi, em ngủ đến giữa trưa, sao anh cũng ngủ đến giờ này!”
“Anh cũng mệt không được sao?” Người đàn ông cầm lấy