Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Giữa trưa Khương Từ tỉnh dậy thiếu chút nữa đã quên chuyện Triển Tín Giai đưa danh thiếp cho cô, sau khi tiễn khách về xong, cô cũng quay lên lầu tìm túi xách tối hôm qua.
Chiều hôm đó, trong thư phòng yên tĩnh.
Khương Từ ngồi trên bàn làm việc, suy nghĩ gần 20 phút trước khi bấm số điện thoại trên danh thiếp.
Cô nói chuyện với vị tiền bối kia bằng giọng điệu chân thành, tôn trọng gần nửa giờ, sau cô lại nói với Đường Yến Lan một tiếng, vội vàng đi ra ngoài.
Đã gần sáu giờ mười phút, sau hơn một tiếng cô ra khỏi nhà, Phó Thời Lễ đi làm về.
Đôi tay thon dài của anh đút ở túi quần tây, trong khuỷu tay vẫn ôm chiếc áo khoác tây trang đắt tiền.
Bước chân dài đi vào biệt thự, từ thần sắc trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh có thể thấy cả ngày hôm nay tâm tình anh đều tốt.
Khi vừa bước vào nhà, Phó Thời Lễ nhìn chị Nguyệt, hỏi: “Khương Từ đâu?”
Chị Nguyệt không rõ tình huống nói: “Đi ra ngoài rồi.”
Phó Thời Lễ bất động thanh sắc, đặt áo khoác tây trang xuống ghế sô pha, chậm rãi lên lầu gặp con trai.
So với cả ngày được chị Nguyệt và bà nội chăm sóc thì Tự Bảo càng thích nói chuyện với ba mình.
Chàng trai nhỏ tuổi nằm ở giường em bé vọng tưởng muốn dồn hết sức lực để xoay người, làm nên một bước lớn thì cửa phòng bị đẩy ra.
Phó Thời Lễ cất bước đi vào, thuận tay đẩy cơ thể mũm mĩm của con trai mình trở về trong chăn.
“……” Bạn nhỏ Tự Bảo.
Thân hình thon dài của Phó Thời Lễ đứng trước giường em bé, trông rất cao lớn, cậu nhóc đều phải ngước lên nhìn ba, đôi mắt tròn to đen láy, đặc biệt ngây thơ.
Dù chưa biết nói nhưng biểu cảm nhỏ lại phong phú cực kỳ.
Phó Thời Lễ cúi người, duỗi tay bóp gò má mũm mĩm của con trai mình, lòng bàn tay chạm xuống nơi mềm mại, trên mặt anh hiện ra ý cười, còn hỏi nó: “Làm sao vậy?”
Cậu bé nhỏ Tự Bảo kêu ê ê a a, nói chuyện còn phải quơ chân múa tay hét lên: Con làm sao ba không biết sao?
Cậu nhóc rất ủy khuất, nó dồn hết sức lực muốn xoay người, thật vất vả cũng thấy mình sắp thành công lại bị ba mình đẩy trở về hại nó bây giờ không còn sức lực, chỉ có thể nằm đây.
Phó Thời Lễ buồn cười nhìn đứa con trai ngốc nghếch của mình, chợt nhớ ra điều gì đó: “Ba còn chưa đặt tên cho con.”
Tự Bảo nghiêng đầu liếc mắt nhìn, như muốn nói: Ba, bây giờ người mới nhớ?
Phó Thời Lễ trầm ngâm suy nghĩ một lúc, đối với chuyện đặt tên cho con trai vẫn luôn không để bụng, anh nói: “Phó Quý được không?”
“……”
Cậu bé nhỏ Tự Bảo yên lặng tránh sang một bên, hai má mũm mĩm dán vào gối đầu, không để ý đến khẩu vị tồi tệ của ba cậu.
Phó Thời Lễ mỗi tối đều dành một tiếng để nói chuyện với con.
Khoảng 7 giờ, anh xuống lầu ăn cơm xong, tay lại đút túi quần lại chậm rãi đi về phòng em bé.
Tối nay anh rất rảnh, buổi chiều cố ý xử lý hết công việc gấp.
Nhưng anh không nghĩ Khương Từ lại không có nhà.
Đến mười giờ tối, Khương Từ bắt taxi về nhà.
Đèn trong căn phòng bên trái trên lầu hai của biệt thự sáng chói, cô nhìn thấy liền biết Phó Thời Lễ đã về nhà.
Vào cửa thay giày cao gót, sau khi đi lên lầu, cô quả nhiên nhìn thấy Phó Thời Lễ mặc bộ áo ngủ màu xanh đen đang lười biếng dựa vào đầu giường, bàn tay to đang cầm một quyển sách, nhìn vào.
Khương Từ bước vào, đúng lúc anh nhìn qua.
Không hiểu vì sao cô lại cảm thấy ánh mắt của Phó Thời Lễ có thâm ý khác.
Anh đặt sách xuống, nhẹ nhàng cười với cô: “ Em về rồi.”
“Anh còn chưa nghỉ ngơi sao?” Khương Từ không tìm được lời nào để nói, trong lòng có chút khẩn trương.
Không có lý do nào khác, sau khi hai người trải qua sinh hoạt vợ chồng bây giờ họ lại ở cùng nhau trong một phòng, Khương Từ cũng biết dưới làn da đẹp của Phó Thời Lễ, anh không đúng đắn như vẻ bề ngoài.
Anh đối với chuyện nam nữ, kỳ thật rất tham lam.
Giác quan thứ sáu của cô quả thực không sai, Phó Thời Lễ đứng dậy, đi từng bước bước đến.
Dưới ánh đèn sáng chói bóng hình cao lớn dừng ở bóng dáng mảnh mai của cô.
Áo ngủ của anh chỉ thắt một chiếc đai lưng đơn giản, lại lỏng lẻo lộ ra khuôn ngực cường tráng, nâng bàn tay to đặt lên bả vai cô.
“Anh đi mở nước tắm cho em?”
Bả vai Khương Từ đè nặng, thần sắc hơi lo lắng: “Không quấy rầy anh đúng không?”
Khuôn mặt Phó Thời Lễ cười như gió xuân: “Hẳn nên.” Rửa sạch sẽ, để anh hưởng thụ.
Khương Từ cảm thấy lời nói của anh có ẩn ý gì đó, trong lòng có chút kì quái.
Khi cô ngồi xuống mép giường để lấy lại hơi thở, liền nghe thấy Phó Thời Lễ bước vào phòng tắm không bao lâu, giọng nói từ tốn truyền đến: “Khương Từ, tối hôm qua dùng baocaosu anh chuẩn bị cảm giác không tồi nên anh lại mua một hộp khác đặt trong ngăn kéo, lấy ra xem.”
Khương Từ sau khi nghe được, đôi mắt trợn tròn.
Cô không biết người đang trong phòng tắm mở nước – Phó Thời Lễ, đang dùng biểu tình gì nói ra loại lời nói này.
Nhưng cô không cần soi gương cũng biết vẻ mặt của cô giờ phút này khẳng định rất phức tạp.
Cho nên, Phó Thời Lễ chuẩn bị đêm nay tiếp tục sinh hoạt vợ chồng sao? Khương Từ hiểu được ý tứ này, bằng không tự nhiên anh lại bảo cô lấy ra làm gì?
Không có khả năng nhìn?
Trên mặt Khương Từ viết vài dấu chấm hỏi.
Cô ngồi bất động, qua một hai phút, Phó Thời Lễ xắn tay áo đi ra, tầm mắt dừng trên người cô.
Vài giây sau, lại chuyển qua ngăn kéo chưa bị động vào, hiểu rõ nói: “Anh xả nước tắm cho em rồi, đi tắm.”
Anh vừa nói vừa đưa tay ra mở ngăn kéo ra một cách tự nhiên.
Khoé mắt Khương Từ nhìn thấy anh mặt không đổi sắc lấy baocaosu ra, cả người bắt đầu không bình tĩnh, cô cảm giác sau khi cô tắm xong Phó Thời Lễ sẽ làm chuyện xấu.
Cô ngồi trên mép giường, ngón tay vô ý thức nắm lấy khăn trải giường, nín thở nói: “Chiều nay em ra ngoài.”
Những ngón tay thon dài trắng nõn của Phó Thời Lễ dừng trước mặt cô, vẻ mặt anh nghiêm túc mở gói đồ dùng ra, lười biếng đáp: “Ừ.”
Khương Từ cảm thấy sự chú ý của anh đều dồn vào những ngón tay đang mở gói, không nghĩ được từ nào tốt liền buột miệng thốt ra: “Em đã gặp một vị lão thành trong giới, ông ấy đã xem phim của em, rất thích… Muốn đề cử em đào tạo ở Học viện điện ảnh bên New York.”
Phó Thời Lễ hơi nheo mắt lại, nhìn cô.
Đôi mắt đen nhánh của Khương Từ không giấu được sự mong đợi, nhìn anh chằm chằm nói: “Cơ hội khó có được, nếu bỏ qua khả năng sẽ không còn cơ hội nữa.”
Phó Thời Lễ bình tĩnh hỏi: “Học mấy năm? “
“Ba năm.” Khương Từ nói xong, lại giải thích: “Em vừa học vừa tích luỹ bản thân, em sẽ nhận được tài nguyên và nhân mạch của học viện, được giới thiệu cho một số đạo diễn nổi tiếng của Hollywood, đi theo họ học tập.”
Từ bỏ tất cả mọi thứ trong ngành điện ảnh, kiên định ở lại Mỹ đào tạo thêm, kết quả có thể nhận được không thể tưởng tượng nổi.
Nếu có thể ở Mỹ ba năm, tương lai, tầm nhìn rộng lớn của cô hoàn toàn có thể nâng cao sự nghiệp và cuộc sống.
Phó Thời Lễ không tỏ thái độ, đặt hộp đồ lên tủ đầu giường, ngữ điệu nghiêm túc mà thảo luận với cô: “Con trai phải làm sao?”
Khương Từ dừng lại vài giây, mặc dù cô không nói rõ cô muốn đi, nhưng nghe lời nói là có thể nhìn ra.
Cô muốn đi.
Về việc sắp xếp cho con, Khương Từ nghĩ nghĩ, ngước mắt lên nhìn anh và nói: “Con được một tuổi, em sẽ mang đi Mỹ.”
Trong xã hội ngày nay, không ít phụ nữ có thể vừa hoàn thành việc học và sự nghiệp vừa chăm sóc con cái của họ.
Cô tự mình sinh ra Tự Bảo, cô sẽ không hoàn toàn ném chức mẹ đó cho Phó Thời Lễ đảm nhiệm.
Phó Thời Lễ đọc kỹ những lời này, thần sắc giữa hai lông mày hơi lạnh, hỏi cô: “Còn anh thì sao?”
Cô có thể mang con đi nhưng chồng cô thì sao?
Khương Từ mím môi lo lắng, sang Mỹ đào tạo nghĩa là phải chia cắt hai nơi, cô có thể chăm chỉ làm tròn trách nhiệm của một người mẹ nhưng chưa chắc đã là một người vợ hoàn hảo.
Phó Thời Lễ nói với cô: “Khương Từ, ý thức trách nhiệm đối với gia đình của em có phải có chút kém không?”
Những lời này, nhiều ít có vài phần trách cứ.
Khương Từ yết hầu hơi đình trệ, mím môi nửa ngày, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Thời điểm tối hôm qua anh vội vàng đem em lên giường, em tự mình suy nghĩ lại, em đã hứa với anh cái gì?”
Cái này làm Phó Thời Lễ hoàn toàn thu lại độ cong trên khóe miệng.
*
11 giờ đêm, Khương Từ một mình đi ra khỏi phòng, cô cảm thấy buồn bực đến mức ngay cả điện thoại cũng không cầm theo liền sang nhà mẹ bên cạnh.
Từ Uyển Nghi mới trở về từ thảm đỏ nào đó, mặc lễ phục cao quý màu xanh biển bước xuống xe, nhìn thấy thân ảnh mảnh mai quen thuộc đứng trước cửa, bà giương đôi mắt quyến rũ nhìn kỹ, nhận ra, mở miệng nói: “Nửa đêm đứng ngốc ở đây hứng gió lạnh?”
Khương Từ đứng ở cửa do dự thật lâu, không biết có nên đi vào hay không.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe thấy giọng nói của mẹ mình, cô quay đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn bà, tận lực làm giọng nói của mình bình thường: “Con tưởng mẹ không ở nhà.”
Từ Uyển Nghi đến gần, nhìn cô: “Vào cùng mẹ.”
Nửa đêm xuất hiện trước cửa nhà, không phải cãi nhau thì chính là xảy ra chuyện, Từ Uyển Nghi khôn khéo như thế sao lại không nhìn ra?
Bà để Khương Từ ngồi trong phòng khách trước, lên lầu thay quần áo ở nhà rồi mới đi xuống.
Đêm nay ngoài người làm đã trở về phòng nghỉ ngơi thì chỉ còn mẹ con hai người, Khương Từ nhìn thấy mẹ mình bước từ cầu thang đi xuống, thất thần hỏi: “Chú Tống không ở nhà sao?”
“Sang Pháp công tác một tuần.”
Từ Uyển Nghi và Tống Hựu Đình tuy rằng đã kết hôn nhưng họ cũng có cuộc sống của riêng mình, bà đối với mỗi người chồng đều không có ý định trói buộc họ trong lòng bàn tay.
Vấn đề này, Khương Từ đã học hỏi từ mẹ cô.
Khương Từ gật đầu.
Từ Uyển Nghi tùy ý cầm một chai rượu vang đỏ và hai ly đặt lên bàn trà, bà mở nắp chai, ngữ khí nhàn nhạt: “Cãi nhau?”
Về chuyện đào tạo ở Mỹ, Khương Từ thật sự không tìm được người phù hợp để thương lượng.
Trước kia cô có thể tìm Lý Diệp Na nói chuyện nhưng bây giờ trong lòng cô biết rõ mẹ cô có xu hướng muốn để cô ở nhà làm một người vợ giàu có, về phương diện sự nghiệp bà không quá ủng hộ cô.
Khương Từ do dự, Từ Uyển Nghi rõ ràng nhìn ra trong mắt cô, nói với cô: “Con không nói, nếu để mẹ đoán cũng chỉ có một khả năng, con và Phó Thời Lễ ý kiến không hợp?”
“Cũng không phải.”
Khương Từ theo bản năng phản bác điều này.
Từ Uyển Nghi cười như không cười, rót rượu vang đỏ ra ly đưa cho con gái: “Thế thì có chuyện gì?”
Khương Từ cảm thấy tâm tư của mình đều bị nhìn thấu, có chút phiền muộn, sau khi đôi tay trắng nõn cầm lấy ly rượu vang đỏ liền nuốt xuống.
Một lúc lâu sau, cô nghiêm túc nói: “Mẹ, con thấy mình không thích hợp để kết hôn.”
Cô biết vấn đề là ở mình, Phó Thời Lễ không sai.
Nhưng Khương Từ không thể thoát khỏi tình trạng khó khăn này, vì tính cách lãnh đạm từ nhỏ nên trong lòng cô tạo ra một bức tường phòng thủ vô hình, tình cảm đối với gia đình cũng không lưu luyến nhiều lắm.
Rất nhiều lúc những việc nhỏ nhặt trong sự nghiệp sẽ phân tán lực chú ý, thời gian và tinh lực của cô,