Editor: Ngải
Cũng là ở chỗ này, Cố Dật Nhĩ bắt cậu cởi quần.
Dáng vẻ của cậu lúc đó thà chết không chịu, lúc cậu cởi, lỗ tai hư hỏng đó còn mặt dày nhìn cậu chằm chằm.
Bộ dạng ngoan ngoãn lại luôn thích làm mấy việc khiến người ta tức chết.
Tư Dật tốn khá nhiều thời gian mới thật vất vả làm mình bình tĩnh được.
Chờ đến khi cậu trở lại lớp đã là lúc tan học, trong phòng chả còn mấy ai, mọi người đã đi ăn cơm hết rồi.
Tư Dật nhẹ nhàng thở ra, cũng chuẩn bị đi ăn cơm.
“Tư Dật.
” Phía sau có người gọi tên cậu.
Thanh âm quen thuộc, khiến Tư Dật trong lòng nhảy dựng lên, cậu đưa lưng về phía người kia không chịu quay đầu lại.
Người nọ cũng không buồn bực, đi đến trước mặt cậu: “Sao cậu lại đi WC lâu như vậy?”
Ánh mắt Tư Dật căng thẳng, ngữ khí hoảng hốt: “Liên quan gì đến cậu?”
Cố Dật Nhĩ cắn cắn môi, đưa bàn tay giấu ở sau lưng ra, trên tay cô cầm một khối bánh kem, Tư Dật nhận ra là bánh kem chocolate mà Cố Dật Nhĩ thích ăn nhất.
Cô đặt bánh kem lên bàn cậu: “Tặng cậu bánh kem đấy.
”
Tư Dật nhíu mày, trầm giọng cự tuyệt: “Tớ không cần.
”
“Không được.
” Cố Dật Nhĩ lại cầm bánh kem lên nhét vào trong tay cậu, “Nếu cậu không cần nghĩa là còn đang giận tớ.
”
Khóe miệng Tư Dật giật giật: “Vốn dĩ là tớ vẫn đang tức giận.
”
Cố Dật Nhĩ nhất thời câm nín, sau đó tròng mắt quay tròn xoay chuyển, cười nói: “Cậu đừng giận tớ có được không? Tớ đảm bảo không có lần sau.
”
Hóa ra cô làm vậy là vì tưởng mình bị cô lừa làm nữ chính nên mới tức giận?
Tư Dật làm bộ nghiêm túc: “Không được, tớ rất tức giận.
”
Cố Dật Nhĩ có chút thất vọng cúi đầu, sau đó lại ngẩng lên tươi cười, chắp tay trước ngực, bộ dạng xin khoan dung: “Đừng giận tớ, được không? Được không?”
Tư Dật quay đầu tránh ánh mắt của cô.
Cố Dật Nhĩ lại dịch một bước, lôi kéo ống tay áo cậu: “Tư Dật, đừng giận nữa.
”
Thủ đoạn làm nũng cực kỳ vô lại, giọng nói mềm mại, mỗi một chữ đều mang theo vị ngọt.
Tư Dật đi đến đâu, cô đi theo đến đó, Tư Dật ra khỏi phòng học dựa vào lan can, Cố Dật Nhĩ cũng đi theo bắt chước cậu.
“Tư Dật Tư Dật Tư Dật.
” Cô kêu tên cậu, tay cũng lôi kéo tay áo cậu.
Tư Dật không có cách nào, giơ tay búng một cái trên trán cô, Cố Dật Nhĩ đau đớn che đầu lại, buông cậu ra.
“Nhĩ Đóa, cậu ngày thường làm chuyện xấu, có phải hay dùng chiêu này để lừa dối cho qua đúng không?”
Cố Dật Nhĩ xấu hổ cười cười: “Nào có.
”
“Có phải cậu làm ai tức giận thì cậu lại làm nũng với người ta không?”
Cố Dật Nhĩ ngẩng đầu nhìn cậu, câu hỏi không đứng đắn nhưng biểu tình lại cực kỳ nghiêm túc.
“Không có mà.
” Cố Dật Nhĩ chớp chớp mắt.
Lông mày Tư Dật giãn ra, thái độ rốt cuộc cũng mềm xuống, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Phục cậu rồi đấy.
”
Cố Dật Nhĩ thấy cậu cười mới yên tâm nhẹ nhàng thở ra: “Tớ mua bánh kem cho cậu, cậu nhất định phải ăn nhé, Vĩ Nguyệt còn đang đợi tớ, tớ đi trước đây.
”
“Từ từ đã.
” Tư Dật gọi cô lại.
“Làm sao vậy?”
Cậu dừng một chút, nói: “Về sau đừng có làm người khác tức giận.
” Cũng đừng làm nũng với người ta.
Cố Dật Nhĩ nghiêng đầu: “Vậy có thể chọc cậu không?”
“Cố Nhĩ Đóa, ba ngày không đánh cậu leo lên nóc nhà lật ngói phải không?” Cậu làm bộ lại muốn búng trán cô.
Cố Dật Nhĩ vội vàng hành lễ: “Yes sir!”
Tư Dật cắn môi dưới tựa như đang khắc chế điều gì, xua tay về phía cô: “Mau đi đi!”
Cố Dật Nhĩ chu miệng, chạy chậm rời đi.
Cô đi rồi, Tư Dật lại đứng phát ngốc hồi lâu.
Bộ dáng mềm mềm mại mại hoàn toàn tương phản với lúc đùa dai.
Tư Dật cảm thấy cô có thuật đọc tâm, rõ ràng cậu đang yên ổn, cô lại cố tình tới trêu chọc cậu, chờ cậu thật sự bực, cô lập tức bày ra bộ dạng ủy khuất tựa như cậu mới là người làm sai.
Nhưng mà cố tình cậu lại rất thích bộ dáng này của cô.
Bọn họ cứ như vậy luôn không buông tha đối phương, nửa khắc cũng không được yên bình.
Tư Dật nhẹ nhàng than một tiếng, xoay người nhìn không trung, hôm nay trời âm u, bầu trời màu xám trắng, có vẻ như sắp mưa.
Bên cạnh khu dạy học, trên cành cây còn vương lại mấy chiếc lá thu, vẫn còn đang ngơ ngác sinh trưởng.
Mùa đông sắp tới rồi.
Nhưng là mùa xuân cũng sắp tới.
Tư Dật đứng nhìn ngẩn ngơ, giơ tay chống cằm, trong mắt dường như là cảnh sắc bên ngoài khu dạy học, lại dường như không phải.
Cậu nở nụ cười, nhẹ như không thể thấy, lại cũng đủ ngọt ngào.
Lấy di động ra, cậu gửi tin nhắn WeChat cho Lục Gia:
【 Người anh em, xin lỗi 】
Lỗ tai xấu xa này, cậu muốn.
***
Thời gian trôi thật nhanh, ngày kỷ niệm thành lập trường là một ngày hiếm khi có nắng.
Trường Tứ Trung Thanh Hà nghênh đón sinh nhật lần thứ 70.
Trên cổng chính của trường giăng một biểu ngữ thật lớn, lối vào trải thảm đỏ, hai bên thảm đỏ là các lẵng hoa của các cựu học sinh gửi đến chúc mừng trường học.
Một đám học trò ăn mặc lễ phục đứng ở cửa tiếp khách, trên mặt đất còn sót lại các mảnh pháo vụn và dải lụa rực rỡ.
Tứ Trung là trường trung học trọng điểm số một của tỉnh, mỗi năm đều vận chuyển cho các trường đại học top đầu rất nhiều học sinh ưu tú.
Mỗi một năm sẽ có vài bạn học sinh kiệt xuất được ghi tên trên sử sách của trường, địa điểm tổ chức kỷ niệm ngày thành lập trường là ở khu dạy học phía nam, diện tích rất lớn, phạm vi hoạt động rộng rãi.
Bởi vì hôm nay là kỷ niệm ngày thành lập trường, cho nên cả ba khối học trong trường được nghỉ học, một mái che được dựng lên ở chỗ vào quảng trường.
Các cựu học sinh sẽ được tặng thẻ kẹp sách, ngoài ra còn có các sản phẩm lưu niệm như áo hay con dấu thủy tinh.
Các học sinh mặc đồng phục kiểu Tây tinh xảo, đeo cà vạt đi giày da, trên gương mặt thanh xuân non nớt treo lên nụ cười rạng rỡ, nghênh đón các vị cựu học sinh về trường tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường.
Lớp 1 phụ trách bán ở quầy lưu niệm, trước quầy đang có không ít người chọn lựa.
Lục Gia được cử là người bán hàng, nhờ cái miệng biết ăn nói của cậu ta, chưa được một lúc đã bán được bảy tám món.
“Cảm ơn học trưởng, hân hạnh chiếu cố!”
Người đàn ông trung niên vừa mới mua một món kỷ niệm cười: “Học đệ này, cái miệng rất biết ăn nói đấy nhé.
”
“Ha ha ha, những điều em vừa khen học trưởng toàn bộ là lời nói thật.
”
Người đàn ông trung niên lại nhìn nữ sinh vẫn luôn trầm mặc đứng bên cạnh Lục Gia: “Học muội này thật yên tĩnh, nãy giờ cũng chưa thấy nói lời nào.
”
Vương Tư Miểu nâng nâng mắt kính: “Bởi vì em không cần nói cậu ta cũng có thể đạt được mục tiêu tiêu thụ.
”
Người đàn ông ha ha nở nụ cười.
“A, thanh xuân thật tốt đẹp, đã trải qua nhiều năm như vậy rồi.
”
Lúc ở trường đọc sách, chưa bao giờ có ý niệm như vậy, mỗi ngày đều đếm chờ ngày tốt nghiệp.
Thẳng đến sau khi tốt nghiệp, lại nhớ đến, không có thời gian nào tốt đẹp bằng khi còn ở trường học.
Lục Gia tiễn người đàn ông đi, nhìn quanh bốn phía, nghi hoặc hỏi: “Ớ? Dật ca đâu? Lúc nãy còn ở phía sau tớ mà.
”
“Hai giờ chiều có diễn thuyết của cựu học sinh, cậu ấy và Cố Dật Nhĩ bị hiệu trưởng gọi đi làm mở màn rồi.
” Vương Tư Miểu nhàn nhạt nói.
“Vậy à.
”
Vương Tư Miểu cười khẽ: “Tớ còn tưởng cậu sẽ hỏi Cố Dật Nhĩ ở đâu cơ.
”
Lục Gia nhất thời nghẹn lại: “Tớ không cần hỏi cậu ấy, có người quan tâm cậu ấy rồi.
” Biểu tình của cậu có chút trầm xuống.
Vương Tư Miểu nhướng mày, duỗi tay nhéo lỗ tai cậu.
“Ai da! Sao lại nhéo lỗ tai tớ!”
“Ai cho phép cậu ủ rũ cụp đuôi như vậy, đợi lát nữa dọa chạy hết khách của tớ.
” Vương Tư Miểu mắng cậu.
Lục Gia xoa lỗ tai, ủy khuất không được: “Vậy cậu cũng không cần nhéo lỗ tai tớ, chơi vui lắm sao?”
Nam sinh 1m8 lại lộ ra loại vẻ mặt này, một chút cũng không đáng thương, ngược lại thấy buồn cười cực kỳ.
Trong mắt Vương Tư Miểu có ánh sáng lấp lánh: “Quả thật chơi rất vui.
”
Lúc này có người ở phía xa gọi bọn họ: “Này! Chỗ này có mấy rương quần áo đó, mau tới hỗ trợ!”
Vương Tư Miểu nói với Lục Gia: “Cậu ở chỗ này trông quầy, tớ đi hỗ trợ.
”
Lục Gia ai một tiếng: “Nào có đạo lý để nữ sinh đi dọn, cậu ở chỗ này trông coi, để tớ đi.
” Nói xong chạy sang phía bên kia.
Sức lực của cậu lớn, một mình có thể bê một rương, các nam sinh khác đều giơ ngón tay cái với cậu.
Lục Gia hắc hắc cười.
Vương Tư Miểu nhìn