Editor: Ngải
Ba Tư đột nhiên xuất hiện khiến hai người hóa đá.
Tư Dật thật cẩn thận nhảy xuống từ bàn học, tay cũng không biết để chỗ nào, nói chuyện có chút lắp bắp: “Ba, không phải…không tới sao?”
“Lịch buổi chiều ba cố ý để trống, tới xem con chút.
” Ba Tư mỉm cười, “Con ở trường ở chung với bạn học khá tốt nhỉ.
”
Cố Dật Nhĩ giật mình, nhớ tới mình chưa chào hỏi với người đàn ông trước mắt này, rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn dùng một câu phổ biến nhất: “Cháu chào thư ký Tư.
”
Ba Tư nhìn cô, ánh mắt hiền từ: “Chào cháu, gọi là chú hoặc bác thôi là được.
”
“Dạ chú Tư.
”
Một lão hai tiểu ba mặt nhìn nhau, tình huống cực kỳ xấu hổ.
Ba Tư cúi đầu nhìn cô gái có chút co quắp trước mắt, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp: “Cháu là Cố Dật Nhĩ phải không?”
Cố Dật Nhĩ không dám ngẩng đầu, khẽ vâng một tiếng.
Nhìn bộ dáng Cố Dật Nhĩ như một con mèo nhỏ, Tư Dật cảm thán thật là đối đãi khác biệt.
Nếu cậu lớn hơn cô vài tuổi, xem cô còn dám tranh luận với cậu không.
“Chú đã thấy cháu rồi, trên bảng vàng danh dự, ảnh của cháu với Tư Dật nhà chú dán cạnh nhau.
” Ba Tư lơ đãng quét mắt qua Tư Dật, tươi cười trên mặt có chút không rõ ý vị, “Hơn nữa chú cũng quen với ba cháu, trước kia nghe anh ta nói có đứa con gái ưu tú, cho nên chú không xa lạ gì với cháu”
Ba Tư nói lời này khiến Cố Dật Nhĩ cảm thấy thân cận hơn không ít.
Ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mắt, không giống như lúc trên TV, mắt mang ý cười, thực nho nhã, cũng rất thân thiết.
Ba Tư lại nói: “Không nghĩ tới quan hệ của cháu với Tư Dật lại tốt như vậy.
”
Cố Dật Nhĩ cười cười: “Không có đâu ạ.
”
“Nếu là người khác chiếm tiện nghi của nó, có lẽ nắm đấm của nó đã sớm vung tới rồi.
”
Quả nhiên là chú ấy nghe được!
Cố Dật Nhĩ không có mặt mũi gặp người khác nữa.
Lúc này cửa phòng học truyền đến giọng nói của hiệu trưởng, hình như có chút dồn dập: “Thư ký Tư.
”
Ba Tư ngoái lại: “Hiệu trưởng Đường, tôi ở chỗ này.
”
Hiệu trưởng vội vàng đi đến, bộ dạng yên lòng: “Sao ngài không nói lời nào đã tới đây, nếu không phải trợ lý của ngài nói thì tôi cũng không biết là ngài đã tới.
”
Ba Tư xua xua tay: “Việc này là tại tôi, vốn có lịch trình khác, nhưng trường học kỷ niệm 70 năm ngày thành lập, tôi nghĩ nên đến hưởng chút không khí vui mừng.
Hơn nữa Tư Dật cũng học ở đây, vì thế tôi đẩy lùi lịch trình đến đây ngó chút.
”
“Ngài nói ngài tới rồi mà tôi cũng không sắp xếp xe cho ngài được, thật sự xin lỗi.
” Hiệu trưởng mặt đầy vẻ áy náy, “Trần cục trưởng bọn họ đang ở phòng tiếp khách, tôi đưa ngài đi qua đó nhé?”
Ba Tư cười gật đầu: “Không cần câu nệ như vậy, hôm nay cũng coi như là lịch trình cá nhân của tôi, tôi chỉ xem một lát rồi đi.
”
Hiệu trưởng chớp chớp mắt, hỏi: “Tiệc tối ngài không tham dự sao? Tư Dật cũng có tiết mục biểu diễn đó.
”
Trái tim Tư Dật tức khắc trầm xuống.
Ba Tư có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn Tư Dật: “Hả? Phải không?”
“Đúng vậy, là sân khấu kịch.
” Hiệu trưởng cười gật đầu, “Tiết mục của lớp 1 các em ấy, toàn khối lớp 10 chỉ chọn ra có một tiết mục thôi.
”
“Vậy thì nên thưởng thức một chút.
” Ba Tư nhướng mày, ngữ khí chế nhạo, “Tư Dật, ba mong chờ biểu hiện của con.
”
“…” Không muốn nói chuyện.
Ba Tư lại hỏi: “Bạn học Cố cũng sẽ biểu diễn sao?”
Cố Dật Nhĩ dại ra gật đầu.
“Cháu diễn nhân vật gì vậy? Có quan hệ với Tư Dật không?”
Đâu chỉ có quan hệ, diễn ba ba của Tư Dật, chú nói xem có quan hệ không?
Cố Dật Nhĩ cười cực kỳ miễn cưỡng: “Có ạ.
”
“Vậy chú xin rửa mắt mong chờ.
”
Ba Tư đi theo hiệu trưởng ra ngoài, vừa mới ra tới cửa lại như nhớ tới điều gì, xoay người lại: “Bạn học Cố này.
”
Cố Dật Nhĩ giật mình: “Dạ, chú Tư có gì phân phó ạ?”
Ba Tư bật cười: “Tuy nói các cháu mấy bạn nhỏ ngày thường thích đùa giỡn, nhưng cái xưng hô này cũng không nên gọi.
Dù sao chú cũng gần 30 mới sinh được một đứa con trai như vậy, huống chi cháu so với Tư Dật còn nhỏ hơn mấy tháng.
”
Cố Dật Nhĩ xấu hổ cúi đầu: “Cháu xin lỗi, cháu biết rồi ạ.
”
“Chú không ý trách cháu đâu.
” Ba Tư khóe miệng mang ý cười, “Thật ra cháu gọi Tư Dật thế nào cũng được, nếu cháu thật sự thích thì gọi như vậy cũng được.
”
Nói xong thật sự xoay người rời đi.
Để lại hai thiếu nam thiếu nữ vẻ mặt chết lặng hỗn độn trong gió.
Ngữ khí của Tư Dật giống như một hồ nước lặng: “Cố Nhĩ Đóa, chơi quá trớn rồi đấy.
”
“Bây giờ chúng ta chạy có kịp không?”
“Chạy chỗ nào?”
“Đi đâu cũng được, chỉ cần không diễn nữa là được.
”
Tư Dật thở dài một hơi, đi đến trước mặt Cố Dật Nhĩ, thoáng khom lưng nhìn bộ dáng ngốc ngếch của cô, không nhịn được cười.
“Tớ không muốn bỏ trốn cùng cậu, tớ muốn danh chính ngôn thuận cơ.
”
Cố Dật Nhĩ trừng mắt liếc cậu: “Ai muốn bỏ trốn cùng cậu.
”
(Phía trên Tư Dật dùng từ ‘tư bôn’ có nghĩa là hai người yêu đương lén lút bỏ trốn với nhau)
“Ba Cố à, mau tìm bản thảo đi, có lẽ buổi diễn thuyết buổi chiều ba tớ cũng xem đấy.
”
Cố Dật Nhĩ thò tay vào trong cặp sách sờ sờ, lúc nãy sống chết cũng không tìm thấy, bây giờ không hiểu thế nào lại xuất hiện trên tay cô rồi.
Tư Dật cảm thấy câm nín: “Mắt của cậu không thể dùng từ cận thị để hình dung nữa rồi.
”
Lúc hai người rời khỏi phòng học xuống cầu thang, Cố Dật Nhĩ thất thần không chú ý, bước hụt một cái trực tiếp khuỵ người ngã xuống.
Trong lòng cô hoảng hốt, đôi tay duỗi về phía trước để không bị té ngã dập mặt.
Không có va chạm như trong tưởng tượng, cảm giác ở hai má mềm mại hơn nhiều so với sàn nhà.
Tư Dật ôm lấy eo cô, ở trên đỉnh đầu cô thở ngắn than dài: “Cậu thật là!”
Hai tay Cố Dật Nhĩ chống vào ngực cậu, cô nâng mặt mình lên: “Vừa rồi là do tớ không chú ý.
”
Tư Dật cúi đầu nhìn cô, không nhịn được mà bật cười: “Ba tớ tính tình tốt lắm, tính tình nóng nảy bạo lực như mẹ tớ mà ông ấy còn chịu được.
Cậu đừng suy nghĩ nữa, ba tớ sẽ không so đo đâu.
”
Cố Dật Nhĩ nhẹ nhàng thở ra, chỉ cảm thấy trên eo mình hơi nóng, là nhiệt độ từ bàn tay cậu truyền sang.
Mặt cô hơi đỏ, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Bỏ tay ra.
”
Tư Dật không nghe lời cô nói, ngược lại ôm càng chặt, khiến cô dựa sát vào mình hơn.
Cố Dật Nhĩ ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ thấy ánh mắt cậu thâm thúy, sắc mặt ửng hồng.
Cố Dật Nhĩ nhấp miệng, độ ấm bên hông đã càng ngày càng cao.
Dường như là cảm nhận được cô khẩn trương, Tư Dật cúi đầu ghé vào tai cô, thanh âm trầm thấp: “Nếu tớ không bỏ thì sao?”
Cô đây là đang bị đùa giỡn?
Cố Dật Nhĩ nghiêng đầu, ngược lại đưa môi đến gần tai cậu: “Tội danh quấy rối bạn học nữ, cậu có biết bị xử thế nào không?”
Tư Dật sửng sốt.
Đầu cầu thang truyền đến tiếng nói chuyện của người khác, đôi tay kia bỏ ra khỏi eo cô, độ ấm lúc nãy đã biến mất.
Cố Dật Nhĩ nhẹ nhàng thở ra, nguy hiểm thật.
“Sao không có hiệu quả…” Tư Dật lẩm bẩm tự nói, bộ dáng buồn rầu ỉu xìu.
Cố Dật Nhĩ phất phất tay với cậu: “Cậu lầu bầu cái gì đấy?”
Tư Dật phục hồi lại tinh thần, khụ khụ: “Đi thôi, nhớ nhìn kỹ đường đấy, vẫn còn có bậc thang.
”
Cố Dật Nhĩ khó xử giậm giậm chân: “Bị trẹo rồi.
”
Tư Dật sửng sốt một chút, duỗi tay búng cái trán của cô: “Nhĩ Đóa, tớ thật sự hoài nghi có phải cậu cố ý hay không.
”
“…” Cố Dật Nhĩ tự biết hôm nay xấu mặt nên không mở miệng phản bác.
“Nhưng mà cậu đấy, cũng chỉ có thể ra oai với tớ thôi.
” Tư Dật ngồi xổm xuống đưa lưng về phía cô, “Lên đi.
”
“Làm gì thế?”
“Cõng cậu đến phòng y tế bôi thuốc, cậu cũng không muốn buổi chiều lê cái chân què này lên sân khấu chứ?” Tư Dật im lặng một lát lại bổ sung, “Chỉ là phát huy tinh thần chủ nghĩa nhân đạo thôi, cậu đừng hiểu lầm.
”
Cố Dật Nhĩ do dự một lát rồi bò lên lưng cậu.
Tư Dật không phí chút sức lực nào đã cõng cô đi xuống bậc thang.
“Tiểu hồ ly, khi nào thì cậu cũng ở trước mặt tớ làm một con thỏ đi?” Tư Dật