Editor: Ngải
Sau khi thoa dầu hoa hồng xong.
“Còn đau không?” Tư Dật đứng dậy, “Cậu thử cử động xem.
”
Thật ra là không bị trẹo đến gân cốt, căn bản cũng không cần thoa thuốc, cô xoay xoay mắt cá chân, gật đầu.
“Không sao rồi.
”
“Đôi tay này của tớ thần kỳ vậy sao?” Tư Dật cũng có chút kinh ngạc, quay người cất dầu hoa hồng vào ngăn tủ.
Cố Dật Nhĩ đi tất và giày xong muốn đứng dậy, Tư Dật lại ngăn cản: “Xuống nhà ăn ăn cơm không?”
Cô nhìn đồng hồ treo tường, đã đến giữa trưa rồi, gật đầu: “Ừ, đi thôi.
”
“Tớ cõng cậu đi.
” Tư Dật đề nghị.
“Không cần, tớ có thể đi rồi.
”
“Được, vậy tớ đỡ cậu.
” Tư Dật đưa một bàn tay cho cô.
Bàn tay cậu hướng về phía cô, trên lòng bàn tay là các đường vân rõ ràng, Cố Dật Nhĩ do dự một chút mới đặt tay lên cổ tay cậu.
Ngữ khí của Tư Dật mềm nhẹ: “Cẩn thận một chút.
”
Người ta thường nói trẻ con biết khóc mới có kẹo ăn, từ nhỏ Cố Dật Nhĩ đã am hiểu sâu sắc đạo lý này, lúc khóc, âm điệu không to không nhỏ, vừa làm người ta cảm thấy trìu mến, lại không khiến người ta cảm thấy phiền, như vậy mới được nhiều kẹo nhất.
Cố Dật Nhĩ cắn môi thoáng nhíu mày, bước chân có chút lảo đảo.
“Còn đau à?” Tư Dật khom lưng hỏi cô.
Cố Dật Nhĩ lắc đầu, giương mắt nhìn cậu, trong mắt ẩn hiện đau đớn.
Tâm tư Tư Dật cực kỳ đơn thuần, nào biết rằng đây lại là tiểu hồ ly dùng khổ nhục kế dụ cậu vào bẫy, cậu lại ngây ngốc nhảy xuống.
Cố Dật Nhĩ có chút chột dạ.
Cậu rất dễ bị mềm lòng bởi dáng vẻ này của cô, bởi vậy lại ngồi xổm xuống quay lưng về phía cô: “Cứ để tớ cõng cậu đi.
”
Cố Dật Nhĩ thoái thác: “Không cần.
”
Tư Dật quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt có tia sáng hài hước: “Hay là cậu muốn ôm kiểu công chúa?”
Cố Dật Nhĩ sửng sốt một chút, lắc đầu: “Cõng là được rồi.
”
Cậu cười khẽ một tiếng, quay đầu đi tay vẫy vẫy với cô: “Lên đi.
”
Rõ ràng là lần này cậu đã thuần thục hơn nhiều, vòng tay ở sau lưng tạo thành quyền, đi được hai bước lại thả cô xuống.
Cậu cởi áo khoác của mình, ngồi xổm xuống buộc lên eo cho cô.
“Tớ có mặc legging.
”
“Vậy cũng không được.
” Tư Dật vừa lòng nhìn cô, da thịt từ đầu gối trở lên đã được che lại, gật đầu, “Được rồi, đi thôi.
”
Cô rụt rụt chân, cẳng chân lộ ở bên ngoài vừa trắng lại vừa nhỏ, nõn nà như ngọc khiến người ta không dời mắt được.
Lại nghĩ tới dáng vẻ cô cởi giày lúc nãy, hai chân trắng như tuyết, đầu ngón tay phấn nộn như ngó sen, băng cơ ngọc cốt, chân ngọc nhỏ dài.
Tư Dật lắc lắc đầu, thu hồi ánh mắt.
“Lên đi.
”
Hai người vừa mới đi ra đã đụng phải hai người khác.
Người đàn ông nho nhã đeo mắt kính, một thân tây trang, sắc mặt nhu hòa, người phụ nữ bên cạnh anh mặc một bộ váy dài, mặt mày như họa.
Nhìn qua cực kỳ xứng đôi.
Người đàn ông ngữ khí bình tĩnh: “Bạn học, bây giờ bên trong có đồng phục thay thế không?”
Hẳn là một thầy giáo nào đó, cô động đậy ý bảo Tư Dật thả cô xuống.
Tư Dật ngược lại càng giữ chặt cô, dùng đầu chỉ chỉ bên trong: “Ở chỗ ngoặt vào cửa bên kia ạ.
”
“Được, cảm ơn em.
”
Cố Dật Nhĩ vội vàng thanh minh: “Thầy ơi, em với cậu ấy không có gì, chân của em bị trẹo, cậu ấy học theo Lôi Phong thích giúp người làm niềm vui.
”
Đôi mắt màu đen của người đàn ông ánh lên ý cười nhàn nhạt, anh ta gật gật đầu: “Được, thầy biết rồi.
”
Khi xoay người, dường như còn nghe được người phụ nữ nói với người đó: “Thầy Từ thật là lợi hại nha.
”
Cố Dật Nhĩ không nhịn được quay đầu lại nhìn, hai người kia đã đi vào.
“Trường chúng ta có thầy giáo đẹp trai như vậy sao?” Cố Dật Nhĩ tò mò, “Không có khả năng chúng ta không biết chút nào nhỉ.
”
Một thầy giáo hào hoa phong nhã, ôn tồn lễ độ như vậy, làm gì có chuyện chưa bao giờ nghe nói qua.
Mới đi được vài bước lại gặp bác sỹ phòng y tế vội vã trở về, Tư Dật chỉ phòng y tế phía sau: “Thầy ơi, vừa rồi có hai người đi vào, chúng em đi ăn cơm đây.
”
“À, được, các em đi đi.
”
Bọn họ đi về phía nhà ăn, người dần dần nhiều lên, Cố Dật Nhĩ cảm thấy có chút xấu hổ, muốn Tư Dật thả mình xuống dưới.
Tư Dật thả cô xuống, hỏi: “Chân cậu có đi được không?”
“Ừm, có thể đi được rồi.
”
Tư Dật nhướng mày: “Không giả vờ nữa à?”
“…” Cố Dật Nhĩ giả ngu, “Cậu đang nói gì thế?”
Tư Dật than một tiếng, duỗi tay nhéo nhéo mặt cô: “Cố Nhĩ Đóa, còn giả vờ nữa? Tớ đã sớm biết chân cậu không làm sao rồi, lúc nãy tớ xoa dầu hoa hồng cho cậu, cậu không nhăn mày chút nào.
”
Cố Dật Nhĩ bĩu môi: “Vậy cậu còn cõng tớ làm gì.
”
“Có người muốn làm nũng, tớ còn có cách nào chứ.
” Tư Dật nhún nhún vai, một bộ dạng không nề hà chút nào.
Cố Dật Nhĩ chu mỏ lên với cậu, cái cằm nhỏ nhòn nhọn tức khắc biến thành cái cằm tròn tròn của trẻ con.
Tư Dật cũng bắt chước cô dẩu miệng lên, hai người đứng đối diện trừng nhau.
Cố Dật Nhĩ không chịu mất mặt mũi, ngữ khí cứng đờ: “Vậy cậu có thể trực tiếp cự tuyệt tớ mà.
”
“Tớ sẽ không như thế.
”
Cố Dật Nhĩ buồn bực đi về phía trước, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại phát hiện Tư Dật không theo kịp.
Cô tò mò quay đầu lại, thấy cậu đang cài nút áo sơ mi thứ hai.
Cố Dật Nhĩ lui về phía sau vài bước, ngẩng đầu trừng cậu: “Sao cậu không lên tiếng?”
Tư Dật cười cười: “Chỉ muốn nhìn xem cậu có quay đầu lại tìm tớ không.
”
“Trẻ con.
”
“Như nhau như nhau.
”
Lúc này là thời gian ăn trưa, hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường, đồ ăn còn phong phú hơn mọi ngày.
Hôm nay không chỉ có học sinh ở nhà ăn ăn cơm, cho nên chờ bọn họ đi đến nơi, bên cửa sổ múc thức ăn đã xếp đầy người.
Cố Dật Nhĩ nhảy dựng lên ngó, có chút lo lắng: “Sẽ không đến mức không có cơm ăn chứ?”
“Cậu muốn ăn gì? Tớ đi lấy giúp cậu.
”
Cố Dật Nhĩ đọc tên vài món, lại dặn dò: “Cái khác sao cũng được, nhưng nhất định phải có sườn xào chua ngọt.
”
“Tớ biết rồi.
” Tư Dật nói xong xoay người định chen chúc vào trong đám đông.
Cố Dật Nhĩ đưa thẻ cơm cho cậu: “Thẻ của tớ.
”
“Một thẻ tiện hơn.
” Tư Dật không cầm thẻ của cô, “Coi như mời lại bánh kem lần trước của cậu, cậu đi tìm chỗ đi.
”
Hôm nay thật sự quá nhiều người, căn bản không tìm thấy bàn trống, Cố Dật Nhĩ loay hoay nửa ngày mới tìm thấy một bàn sáu chỗ, bàn đó mới ngồi ba người, còn ba chỗ trống nữa.
Cô tiến lên, lễ phép hỏi: “Xin chào, chỗ này có người ngồi chưa ạ?”
Trong đó có một nam sinh mặc đồng phục giống cô gật đầu: “Cậu ngồi đi.
”
Cố Dật Nhĩ nói lời cảm ơn rồi ngồi xuống, chờ Tư Dật lại đây tìm cô.
Nam sinh cúi đầu an tĩnh ăn cơm không phản ứng cô, nhưng người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh cậu đánh giá Cố Dật Nhĩ vài lần, có chút kinh ngạc hô lên: “Ai da, cháu chính là Trạng Nguyên thi cấp ba năm nay phải không?”
Một tiếng này của bà hấp dẫn hết ánh mắt của mọi người xung quanh.
Cố Dật Nhĩ run run: “Cháu chào cô.
”
“Ba nó à, là Trạng Nguyên năm nay đấy.
” Người phụ nữ trung niên nói với người đàn ông bên cạnh đang chuyên chú xem di động, “Chính là người mà con mình nói muốn lấy làm tấm gương học tập.
”
Người đàn ông ngẩng đầu lên, mở to hai mắt nhìn Cố Dật Nhĩ: “Cháu chính là Cố Dật Nhĩ!”
Nam sinh hơi chút bất mãn nhăn mày lại, thấp giọng nói xin lỗi với Cố Dật Nhĩ: “Thật ngại quá.
”
Cố Dật Nhĩ lắc đầu: “Không sao, cậu ở lớp nào thế?”
“Lớp 2.
”
“Cô gái lớn lên thật xinh đẹp.
” Người phụ nữ cảm thán nói, “Thành tích cũng tốt, Tiểu Trà, con phải cố lên học tập bạn ý nhé.
”
“Vâng.
”
Nam sinh diện mạo thanh tú dường như cũng không thích nói như vậy, trả lời rất lãnh đạm.
Là kiểu người giống với Phó Thanh Từ.
Nhà ăn ồn ào, người nói chuyện với nhau phải gân cổ lên mới nghe rõ, Cố Dật Nhĩ hình như cảm thấy có người đang gọi cô, cô đứng dậy, quả nhiên ở cách mấy bàn thấy Tư Dật đang bưng khay cơm tìm cô.
Cố Dật Nhĩ vẫy tay với cậu: “Tớ ở chỗ này.
”
Tư Dật nhìn thấy cô, bưng khay đi đến: “Sao lại chạy xa vậy.
”
“Chỉ còn chỗ này có chỗ thôi.
”
Tư Dật ngồi xuống đối diện cô, đưa một khay cơm cho cô: “Nè, sườn xào chua ngọt của cậu”
Phần cơm của Cố Dật Nhĩ, sườn heo chua ngọt phải chiếm đến hai ô, trong lòng hạnh phúc, cô cười cười nói cảm ơn với Tư Dật: “Cảm ơn cậu.
”
“Nhìn cậu kìa, nhanh ăn đi.
”
“Ai da, đây là Tư Dật đúng không.
” Người phụ nữ lại hỏi.
Tư Dật ngẩng đầu lên, gật đầu nhẹ.
“Hai Trạng Nguyên ngồi một bàn với chúng ta, quả thực là may mắn.
” Người phụ nữ cười tủm tỉm, “Hai đứa cứ như là đôi em bé mà cô dán trên cửa ngày đầu năm ý, đẹp quá.
”
Hai người đồng thời sửng sốt, đây là lần đầu tiên được khen như vậy.
Bởi vì câu nói kia của người phụ nữ mà bàn này được mọi người chú ý đến, người xung quanh đều biết, hai quả trứng vàng Trạng Nguyên năm nay của Thanh Hà đang ngồi nơi đó cùng nhau ăn cơm.
Lại có phụ huynh chỉ vào bọn họ nói với con nhà mình: “Còn nhìn người ta xem, lại nhìn lại con, biết chênh lệch ở đâu chưa?”
“Từ trong bụng mẹ.
”
“Tên nhóc này.
”
Cũng có không ít cựu học sinh nhìn qua bên này, sớm nghe nói năm nay thành phố có hai Trạng Nguyên, cũng nhìn thấy ảnh trên bảng vàng danh dự của trường, không nghĩ tới ở nhà ăn cũng có thể gặp được.
Hai người yên lặng đẩy nhanh tốc độ ăn cơm.
Một nhà ba người bên cạnh họ đã ăn xong, đang chuẩn bị mang bát đũa đi trả lại.
Trước khi đi, người phụ nữ trung niên cười nói với bọn họ: “Con trai cô là Nhạc Trạch Mính, có lẽ sau khi thi giữa kỳ sẽ chuyển đến lớp các cháu, đến lúc đó hy vọng các cháu đừng ghét tình tình nó, có thể nguyện ý làm bạn với nó.
”
Tư Dật thoáng có chút kinh ngạc, gật đầu đáp: “Vâng ạ.
”
Chờ bọn họ đi rồi, Tư Dật chỉ vào bóng dáng nam sinh kia hỏi Cố Dật Nhĩ: “Cậu biết cậu ta không?”
“Không biết.
”
“Chính là học sinh ở lớp thường có thành tích tốt nhất lọt vào top 50 trong kỳ thi tháng lần này, còn đứng trước Lục Gia.
”
Trách không được mẹ cậu ta nói có lẽ sau khi thi giữa kỳ sẽ chuyển tới