Diệp Phồn Tinh bệnh gần 1 tuần.
Đều nói bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, đừng nhìn cô ngày thường khỏe mạnh, tung tăng nhảy nhót, lần này hạ sốt xong vẫn còn hoa mắt tới ba ngày.
Trong lúc cô không tới trường học —— Đồng Mỹ Lệ biết cô sinh bệnh nên đã gọi điện giúp cô xin nghỉ. Diệp Phồn Tinh vừa lúc cũng không muốn vác mặt tới cho người ta chỉ trỏ, nên cam chịu cách làm đấy.
Cô cả ngày ở trong phòng, trừ bỏ ăn cơm cùng ngủ nghỉ, chính là nghịch điện thoại, đọc tiểu thuyết, chơi đến vô cùng tự tại.
Ngay cả chuyện của Ôn gia, Diệp Tấn Thành cùng Đồng Mỹ Lệ cũng không nói cho cô biết, cô cũng không chủ động hỏi tới --— thứ nhất không phải không muốn biết, chỉ là cô còn sinh bệnh, không có tinh lực quản chuyện khác. Thứ hai. . . Diệp Tấn Thành không phải nói ông ta sẽ ra mặt giải quyết sao? Cô thật muốn nhìn xem ông ta làm cách gì.
Nhớ tới đêm ấy, Đồng Mỹ Lệ đứng ngoài cửa phòng nói với cô những lời đó, tâm tình Diệp Phồn Tinh có chút phức tạp, nhưng cô lại không muốn nghĩ nhiều. Cô ôm chăn trở mình, rầm rì nghĩ ngợi, nếu ông già không trị được thì cô sẽ tự mình ra tay, dù sao cô đã biết nên làm thế nào!
Vừa nghĩ vậy, di động đặt dưới gối đầu vang lên, Diệp Phồn Tinh hoàn hồn cầm lên xem, hai mắt sáng rực.
"Alo?" Cô ấn chuyển cuộc gọi thật nhanh, ngữ khí lại ngạo mạn: "Vị nào a?"
"Anh của em."
Trong điện thoại truyền ra giọng nam trầm thấp, dễ nghe, âm lượng không cao, có chút mệt mỏi: "Mấy hôm nay có thực nghiệm lớn phải làm, vội đến không có thời gian nhìn điện thoại, thực nghiệm vừa kết thúc mới phát hiện em gọi cho anh. Sao thế, tìm anh có chuyện gì?"
Đây là anh họ Giang Duyên của Diệp Phồn Tinh. Anh học hệ sinh vật hóa học, từ năm ba đại học đã trầm mê trong thực nghiệm, tìm người không thấy bóng. Diệp Phồn Tinh đã thành thói quen, nghe vậy cũng không kinh ngạc, chỉ là vẫn tiếp tục làm bộ làm tịch: "Anh của em là ai thế? Không quen biết không quen biết. "
Giang Duyên trầm mặc một lúc, hỏi: "Tiền tiêu vặt còn đủ dùng không?"
"Ai nha!" Diệp Phồn Tinh lật mặt nhanh như chớp: "Anh trai của em muốn cho em tiền tiêu vặt. Cho, cho nhiều hơn, hai vạn đủ sao? Đủ rồi, cảm ơn anh trai!"
Giang Duyên: ". . ."
Giang Duyên biết cô không thiếu tiền, chỉ là cùng anh đùa giỡn, nhưng vẫn dung túng chuyển cho cô 5 vạn, sau đó mới bất đắc dĩ cười nói: "Thế giờ đã biết anh là ai đi."
Diệp Phồn Tinh: "Anh, anh yêu quý! Sao anh lại rảnh rỗi gọi cho em thế? Có phải nhớ em không!"
Giang Duyên dở khóc dở cười: "Đừng vớ vẩn, mau nói cho anh biết có chuyện gì. Còn nữa, giọng em sao vậy, nghe lạ lạ, bị cảm sao?"
"Đúng vậy, không cẩn thận bị cảm thôi, bất quá không nghiêm trọng, uống thuốc hai ngày là tốt rồi. Còn ngày trước, chỉ là em nhàm chán nên gọi cho anh thôi, muốn biết anh đang làm gì, không còn chuyện gì khác."
Chuyện của Ôn gia xoay vòng vòng bên miệng Diệp Phồn Tinh, cuối cùng vẫn bị cô nuốt xuống -—- nếu Diệp Tấn Thành đồng ý ra tay, bản thân cũng đã tìm được biện pháp đối phó người nhà Ôn gia thì cần gì phải nói cho anh họ, khiến cho ông ngoại và cậu lo lắng?
"Thật sao?" Giang Duyên có chút nghi ngờ, Diệp Phồn Tinh ngày thường thích dùng WeChat liên hệ với anh, rất ít khi gọi điện thoại. Nhưng Diệp Phồn Tinh không nói, anh cũng không có biện pháp, đành dặn dò cô: "Nếu có chuyện gì mà gọi cho anh không được thì phải gọi ngay cho ba anh, phải nhớ chú ý thân thể, đừng có ăn mặc phong phanh."
"Đã biết đã biết."
Không biết có phải do sinh bệnh nên tâm lý tương đối yếu ớt, Diệp Phồn Tinh sống mũi cay cay. Cô sợ Giang Duyên phát hiện nên nhanh chóng lái sang chuyện khác.
***
Diệp Phồn Tinh sợ Giang Duyên mệt mỏi, đơn giản hàn huyên vài câu chuyện nhà xong, cô liền chủ động cúp điện thoại.
"Phồn Tinh tiểu thư, ăn cơm thôi."
Đến giờ bảo mẫu Trương tẩu đưa cơm chiều lên, Diệp Phồn Tinh gật đầu từ trên giường ngồi dậy, thuận tay đặt di động sang bên cạnh.
Không nghĩ tới, di động lại vang lên.
Diệp Phồn Tinh cúi đầu nhìn, là Tạ Linh Linh gọi tới. Cô có chút ngoài ý muốn, tiếp nhận: "Alo?"
"Diệp Phồn Tinh! WeChat cô bị chết à? Làm sao không trả lời tin nhắn của tôi?" Tạ Linh Linh thanh âm có chút bực bội, khó chịu: "Còn có cái kia, bọn họ nói. . . nói cô muốn chuyển trường, là thật hay giả?"
Cái gì?
Chuyển trường?
Diệp Phồn Tinh theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng không biết Tạ Linh Linh bị cái gì kích thích, hoàn toàn không cho cô cơ hội mở miệng, nói như bắn pháo liên thanh:
"Cô phải ngu hay không a! Chuyện này cô đâu có sai, cô chuyển trường làm gì? Muốn chuyển thì cũng phải là Ôn Trác Vũ chuyển! Cái đồ không biết xấu hổ, theo đuổi không được thì một khóc hai nháo ba thắt cổ, con mẹ nó y hệt đàn bà đanh đá ở nông thôn!
Cả lão thái bà nhà hắn nữa, tuổi lớn rồi còn