Diệp Phồn Tinh rất nhanh đã biết đáp án —— buổi tối hôm nay sau khi Diệp Tấn Thành trở về đã tìm cô nói chuyện chuyển trường.
"Những lời nói nhảm[1] kia khó có thể bình ổn, chẳng sợ dư luận không xoay chiều, Ôn gia cũng sẽ không dám tiếp tục dây dưa con, nhưng những lời đồn kia trong thời gian ngắn không thể biến mất. Nếu con cứ tiếp tục ngốc ở ngôi trường đấy, tất phải ngày ngày chịu người chỉ trỏ, không bằng dứt khoát chuyển sang môi trường mới, bắt đầu sinh hoạt mới."
Diệp Tấn Thành nói lời này không phải không có lý, Diệp Phồn Tinh suy nghĩ một chút, ngữ khí không cam lòng mà đáp ứng: "Vậy chuyển đi."
Tuy rằng có chút luyến tiếc tiểu đồng bọn và cô nàng cùng bàn nhưng cô càng không muốn nghe người ta nhắc tới Ôn Trác Vũ —— người này dường như sắp thành bóng ma trong lòng cô.
"Bất quá, ba vừa nói sau này Ôn gia sẽ không tiếp tục dây dưa con?"
Diệp Tấn Thành gật đầu, Diệp Phồn Tinh cực kì kinh ngạc: "Vì sao? Chỉ vì dư luận trong trường học xảy ra biến hóa ư? Chuyện này không có khả năng nha?"
Xoay chuyển dư luận chỉ có thể ngăn cản kế hoạch của Ôn lão phu nhân đạo đức bị bắt cóc, làm Ôn Trác Vũ mất đi chấp niệm đối với cô, nhưng cắt không được tâm tư ngang ngược bênh vực người nhà của người nhà họ Ôn. Diệp Phồn Tinh trong lòng rõ ràng, cũng chuẩn bị tốt công tác cùng bọn họ liều tới cùng, ai ngờ thình lình nghe được tin tốt như này.
Nhìn con gái tuy kinh ngạc khó hiểu nhưng đôi mắt khó nén vui sướng, Diệp Tấn Thành cả buổi chiều mi tâm luôn nhíu lại, rốt cuộc cũng giãn ra.
"Đúng là không có khả năng. Ôn gia sở dĩ dừng tay là vì ta ngưng hẳn hợp tác thương nghiệp với nhà họ."
Ngay cả việc xoay chuyển dư luận ở trường học, bất quá cũng chỉ là thuận tay mà thôi —— con gái ông không làm gì sai, dù muốn chuyển trường thì cũng phải thanh thanh bạch bạch mà chuyển, chứ không phải cõng cái nồi chỉ trích, thiếu điều như chó nhà có tang xám xịt rời đi.
"Ba, ba nói cái gì?" Diệp Phồn Tinh sửng sốt một lúc, ngạc nhiên lặp lại: "Ba ngừng hẳn hợp tác với họ?"
"Ừ." Diệp Tấn Thành theo thói quen không muốn nhiều lời, nhưng nhớ lại lời mà Đồng Mỹ Lệ nói với mình ngày đó, ông có chút chần chờ ngừng lại.
Sau một lúc, ông thoạt nhìn lãnh đạm rốt cuộc vẫn giải thích vài câu: "Ôn gia là gia tộc xí nghiệp, bên trong luôn tồn tại vài kẻ dùng người không khách quan, lạm dụng chức quyền. Chẳng qua trước kia có Ôn lão gia tử tọa trấn nên bọn chúng mới bị đè ép xuống. Từ ba năm trước, Ôn lão gia tử qua đời, nội bộ Ôn gia đã bắt đầu rối loạn. Tuy nói lạc đà gầy còn hơn ngựa béo nhưng chung quy Ôn gia vẫn là nay không bằng xưa. Hai nhà chúng ta hợp tác, nhìn như chúng ta chiếm tiện nghi nhưng kỳ thật không đúng. Ôn gia không bỏ được chúng ta, thậm chí có thể nói, nhà bọn họ so với chúng ta càng cần hợp tác để củng cố địa vị trong ngành hơn. . .".
Diệp Phồn Tinh ù ù cạc cạc nghe nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu.
Tổng kết lại chính là, cha cô vì bức Ôn gia dừng tay, cá chết lưới rách mà ngưng hẳn hợp tác với Ôn gia, hai bên đã hoàn toàn trở mặt.
Diệp Phồn Tinh: ". . ."
Diệp Phồn Tinh có chút hoài nghi mình đang nằm mơ. Đây chính là người cha bạc tình, trước nay luôn đặt ích lợi lên hàng đầu của cô? Không phải bị thứ đồ gì đó bám vào người đi?
Diệp Tấn Thành bị ánh mắt ngơ ngác của cô nhìn thẳng đến mất tự nhiên, mày hơi nhíu đồng thời nhịn không được xụ mặt: "Tóm lại chuyện chính là như vậy, từ giờ con không cần lo gì nữa, an tâm mà đợi chuyển trường là được."
Diệp Phồn Tinh: ". . ."
Giống như đã trở lại bình thường.
Cô nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến cách làm lần này để đối phó Ôn gia của Diệp Tấn Thành hoàn toàn không phù hợp với tính cách của ông, tâm tình lại phức tạp, quay cuồng hết lên : "Kia. . . nhà chúng ta có phải tổn thất hay không rất lớn?"
"Vẫn tốt."
Kỳ thật đúng là rất lớn, đối phương dù sao cũng là Ôn thị. Hai bên hợp tác vốn là kiểu cả hai cùng có lợi, nay một bên đình chỉ tạo thành thế lưỡng bại câu thương[2]. Cũng vì thế mà mấy ngày nay trong công ty cãi nhau loạn lên, các đại cổ đông không thiếu tạo áp lực lên Diệp Tấn Thành.
Nếu không phải nhờ sức ảnh hưởng của ông xây dựng trong thời gian dài, lại nói ra tính toán khác với, chuyện này tuyệt đối không thể áp xuống nhanh như vậy.
Bất quá Diệp Tấn Thành cũng không muốn nói những lời này, thấy con gái có vẻ lo lắng, ông dừng lại một chút, lại không quen bổ sung một câu:
"Ôn gia làm việc bá đạo, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, không phải đối tượng tốt để hợp tác. Công ty đối với bọn họ sớm đã có tính toán khác, hiện tại chỉ đánh trước một đòn, tuy rằng tránh không khỏi tổn thất nhưng không đến mức thương gân động cốt."
Diệp Phồn Tinh ngạc nhiên nói: "Thì ra là thế."
Cô biết ngay mà, ông già làm sao có thể vì đứa con gái không ngoan ngoãn này mà từ bỏ ích lợi từ Ôn gia, ra là đã sớm có tính toán, thuận tay mới. . . Lúc này mới phù hợp với con người ông ta.
Chỉ là hôm nay ông ta nói thật nhiều, ngày thường không phải chỉ thích ra lệnh, chưa từng giải