Lộ Thâm phát hiện bạn cùng bàn mới lại nhìn lén hắn.
Từ sau buổi sáng thể dục, cô thường xuyên dùng loại ánh mắt vừa thẹn vừa chột dạ trộm nhìn hắn, giống như đã làm chuyện gì trái lương tâm đối với hắn.
Lộ Thâm có chút buồn bực lại vừa tò mò, đợi cô lần nữa lén lút nhìn qua, rốt cuộc nhịn không được ngẩng đầu đón ánh mắt cô: "Nhìn đủ chưa, Diệp đồng học?"
Diệp Phồn Tinh vẫn luôn cho rằng hắn đang ngủ, không nghĩ tới lại bị bắt quả tang. Cô sửng sốt, khuôn mặt đỏ bừng: "Ai, ai nhìn anh! Tôi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ!"
"Hửm? Đúng không?" Lộ Thâm cười như không cười, cằm tựa trên tay nhẹ nhàng nói: "Nhìn bộ dáng có tật giật mình của cô, tôi còn tưởng rằng nửa cái bánh mì tôi giấu trong bàn bị cô ăn vụng đấy."
Diệp Phồn Tinh thiếu chút nữa sặc nước bọt, đỏ mặt hung hăng trừng mắt hắn một cái: "Tôi không có tật giật mình!"
Cô chỉ là. . . chỉ là phát hiện mình hiểu lầm hắn, xấu hổ lại không biết chủ động nói chuyện với hắn như nào.
"Còn có bánh mì anh mua khó ăn như vậy, ai muốn ăn vụng a! Tôi, tôi còn bị nghẹn một lần. . ."
Nói xong Diệp Phồn Tinh chợt nghĩ tới hắn đã giúp đỡ mình nhiều lần, thanh âm cô không tự giác bé xuống, mặt càng đỏ. Cô nỗ lực căng da mặt, âm thầm hít vào một hơi, lúc này mới miễn cưỡng làm ra bộ dáng không có chuyện gì, đem sữa chua uống buổi sáng mình mua đẩy về phía hắn.
"Đúng rồi, cái này anh. . . anh uống đi, tôi mua thừa một chai, không uống được."
Lộ Thâm: ". . .??"
Lộ Thâm nhìn chai sữa chua lại nhìn cô, mày nhếch cao: "Cho nên cô đã làm chuyện gì có lỗi với tôi?"
Không có gì, chỉ là cho rằng anh không muốn thêm WeChat tôi, trộm mắng anh rất nhiều lần "Đồ thẳng nam chết tiệt không có mắt", sau đó quyết định không bao giờ mặt nóng dán mông lạnh anh nữa mà thôi.
Ai có thể nghĩ đó là hiểu lầm cơ chứ?!!
May mắn cô từ đầu tới cuối đều không biểu hiện ra ngoài, không bị hắn phát hiện.
Diệp Phồn Tinh một bên tự an ủi, một bên bình tĩnh mỉm cười: "Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ không muốn lãng phí thôi."
"Thật không?" Nhớ tới lời Vương Kiến Nam nói, Lộ Thâm nghiêng đầu nhìn chằm chằm thiếu nữ cổ quái này.
"Tôi đây chắc không làm gì khiến cô không vui đúng không?"
Diệp Phồn Tinh nghe tới đây, trong lòng nhảy dựng: "Không có!"
Nói xong cô mới ý thức được thanh âm hơi lớn, vội dời đi tầm mắt, thấp giọng nói: "Anh, anh có thể làm gì khiến tôi không vui cơ chứ, chỉ là tôi mấy hôm trước không thoải mái cho nên không muốn nói chuyện thôi."
Cô không giải thích còn đỡ, bây giờ ngược lại Lộ Thâm nhìn ra cô cực lực che giấu gì đó.
". . ."
Hắn khóe miệng giật giật, lại nghĩ không ra vấn đề ở đâu. Đang muốn hỏi thì giáo viên tiếng Anh đã gõ bảng hai tiếng nói: "Nghe giảng đi, đừng châu đầu ghé tai!"
Vừa lúc Diệp Phồn Tinh cũng không muốn tiếp tục đề tài này, nghe vậy vội nghiêm chỉnh lùi về sau, nhìn chằm chằm sách tiếng Anh bày ra bộ dáng "Tôi phải học tập thật tốt, anh đừng quấy nhiễu tôi".
Lộ Thâm: ". . ."
Lộ Thâm nhìn lỗ tai cô hồng hồng, không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười. Hắn không tiếp tục truy vấn nữa, chờ tan học, liếc mắt nhìn các bạn học đang thảo luận chuyện về Ôn Trác Vũ, hỏi cô: "Bài viết kia cô tính xử lí thế nào?"
Diệp Phồn Tinh là kiểu người cảm xúc tới nhanh mà đi cũng tốc tộ, lén lút dùng bình sữa chua để thay lời xin lỗi mình không thể nói ra xong liền không còn rối rắm gì nữa.
Nghe Lộ Thâm hỏi, cô sửng sốt sau đó đôi mắt không chịu khống chế cong cong.
Hắn cũng tin tưởng cô a.
Lộ Thâm không biết cô suy nghĩ cái gì, thấy cô đột nhiên cười ngây ngốc thì không khỏi nhướng mày: "Bị người ta bắt nạt rồi hất cho chậu nước bẩn như vậy còn cao hứng?"
Hắn cũng đã hiểu hết chân tướng sự việc, cũng biết vai chính của chuyện tự sát chính là nam sinh theo đuổi Diệp Phồn Tinh không bỏ vào lần đầu tiên hắn gặp cô.
"Đâu có." Diệp Phồn Tinh hoàn hồn, áp xuống vui vẻ trên mặt nói: "Tôi chỉ đang nghĩ tới biện pháp giải quyết thôi."
"Cái gì? Phồn Tinh cậu có biện pháp rồi? Thật tốt quá, mau nói xem cậu tính làm như thế nào, có cần chúng mình giúp đỡ gì không?"
"Còn có mình, mặc kệ là đấu võ mồm hay trực tiếp vật lộn, mình đều có thể nha!"
Triệu Thu Tĩnh cùng Vương Kiến Nam trước bàn nghe thấy lời này, sôi nổi quay đầu tỏ rõ thái độ.
Lộ Thâm chưa nói gì, chỉ hỏi: "Cô tính toán thế nào?"
"Nghĩ cách tìm ra kẻ đăng bài, sau đó thu thập chứng cứ, kiện hắn, tố tụng hắn!"
Một lần hai lần đều bị loại người bỉ ổi dùng biện pháp này nhằm vào, Diệp Phồn Tinh thật sự thấy phiền. Lần trước Tạ Linh Linh bị người lợi dụng chưa tính, nhưng lần này rõ ràng kẻ đăng bài kia đối với cô tràn đầy ác ý, cô sẽ không thủ hạ lưu tình.
"Gì cơ? Kiện hắn?"
"Quốc gia có 《 hình pháp 》 đã quy định, hết mười sáu tuổi sẽ phải tự phụ trách toàn bộ trách nhiệm hình sự. Người này ác ý bịa đặt làm tổn hại danh dự của tôi, hẳn là đã đạt tới tội phỉ báng đi. Cụ thể thế nào thì đến lúc ấy tôi sẽ mời luật sư để hắn tới phụ trách!"
Diệp đại tiểu thư vung tay lên, hừ hừ cười lạnh một tiếng.
". . ."
Mọi người đều là học sinh, gặp phải khó khăn phản ứng đầu tiên là tìm giáo viên, không được thì tìm người nhà, nào có trực tiếp làm như thế? Bất quá. . . Phồn Tinh nhìn thật ngầu a!
Triệu Thu Tĩnh lộ ra ánh mắt lấp lánh, Vương Kiến Nam phản ứng lại cũng hưng phấn vui vẻ.
"Tốt, kiện hắn! Nhưng mà kẻ kia trốn sau internet, chúng ta phải làm gì để kéo bỏ áo choàng của hắn?"
Chuyện này khó cũng ở chỗ này, nhưng Diệp Phồn Tinh không sợ —— cô dám chắc 80% liên quan đến Đồng Khả Hân.
Tuy