Địa điểm ăn cơm hò hẹn Hầu Tử đã đặt là quán ăn khuya mới khai trương ở phụ cận nhà họ. Vì khoảng cách từ đồn công an tới đó không xa nên bốn người cũng không gọi xe mà trực tiếp vừa đi vừa nói chuyện bước qua.
"À, em còn chưa biết vì sao hai anh chị vào đồn đâu. . ."
"Cái gì? Quá đáng khinh! Tên biến thái này phải xích lại không thả!"
"Thâm ca thân thủ rất tốt, về sau mà xảy ra chuyện cần động tay động chân, Diệp đồng học cứ gọi anh ấy. . . Ai da! Sao anh đá em? Em nói sai à? Chúng ta là thanh niên nhiệt huyết hăng hái làm việc tốt, gặp được loại chuyện này sao có thể bỏ qua! Tốt thôi, không nói không nói. . ."
"Hắc hắc, Ninh Ninh có muốn xuống đi cùng chị Phồn Tinh không? Anh trai em ôm em lâu đến mức tay cũng run. . ."
Có Hầu Tử tự quen thuộc hay nói nhảm, không khí luôn rất tốt, chờ đi tới quán ăn khuya Lộ Ninh vốn dĩ có chút thẹn thùng mở miệng cũng là "chị Phồn Tinh".
Thanh âm cô bé mềm mại, khuôn mặt nhỏ tinh xảo, Diệp Phồn Tinh vốn không thích trẻ con cũng lần đầu tiên có cảm giác tình thương của mẹ tràn lan.
"Ninh Ninh nhà các cậu là ăn Khả Ái Đa[1] lớn lên sao? Thật là nhìn chỉ muốn trộm về nhà nuôi!"
[1] kem Cornetto.
Yêu thích trong mắt cô không thể giả, Lộ Thâm khóe miệng nhếch lên, liếc mắt nhìn tiểu diễn tinh trước mặt còn làm bộ làm tịch: "Trộm về xong cô sẽ phải hối hận."
Cô nhóc này nhìn thiên chân vô hại, nhưng tính cách thì. . .
Không biết nhớ tới cái gì, ánh mắt Lộ Thâm hiện lên mấy phần ôn nhu cùng bất đắc dĩ.
"Chị Phồn Tinh, Khả Ái Đa là cái gì?"
Thấy Lộ Ninh đôi mắt toát lên vẻ tò mò, hiển nhiên chưa từng ăn Khả Ái Đa, Diệp Phồn Tinh có chút kinh ngạc nhưng vẫn giải thích cho cô bé: "Là một loại. . ."
"Là một loại đồ vật em không thể ăn." Lộ Thâm hoàn hồn tiếp lời, sau đó nói khẽ với Diệp Phồn Tinh: "Con bé bị hen suyễn không thể ăn những thứ đó."
Diệp Phồn Tinh sửng sốt, cô biết loại bệnh này rất nguy hiểm, đặc biệt là ở trẻ con, nghe nói sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống cá nhân của đứa trẻ, học hành thậm chí là sức khỏe. Quan trọng nhất là loại bệnh này không thể trị tận gốc, chỉ có thể dùng phương pháp khống chế tạm thời.
Khó trách cô bé con này lại gầy như vậy!
Cô vừa kinh ngạc vừa đau lòng, nhíu mày hỏi: "Đưa cô bé đi bệnh viện chưa? Bác sĩ nói thế nào?"
"Nói là tĩnh dưỡng thật tốt, thường xuyên chú ý tới gì đó." Hầu Tử chen vào nói.
Lộ Thâm ừ một tiếng, không bình luận gì thêm.
Diệp Phồn Tinh dừng lại đề tài này, miễn cho ảnh hưởng tới tâm tình đang tốt của mọi người, cô cúi đầu nhìn Lộ Ninh, tươi cười xinh đẹp nói: "Hôm nay tới vội vàng, không kịp mua quà sinh nhật cho Ninh Ninh, chờ mấy ngày nữa chị sẽ bù đắp nhé. Em có thích hay muốn có cái gì không?"
Lộ Ninh ánh mắt sáng lên, nhưng không lập tức đáp ứng mà nhìn về phía anh trai tựa như dò hỏi.
Lộ Thâm ngẩn ra: "Không cần tiêu pha. . ."
"Anh đừng nói mà, hôm nay là sinh nhật Ninh Ninh chứ có phải của anh đâu." Diệp Phồn Tinh đánh gãy lời hắn, kéo tay Lộ Ninh dẫn đầu đi vào quán ăn khuya: "Ninh Ninh nói cho chị biết được không? Nếu không chị rất ngại ở lại ăn sinh nhật em đó."
"Nhưng mà anh trai. . ."
"Không cần để ý tới anh trai em, chuyện này hai chúng ta định đoạt."
Đôi mắt đen nhánh của Lộ Ninh lộ ra thần sắc ngượng ngùng cùng vui vẻ nhìn cô: "Dạ. . . Em muốn cái gì chị cũng tặng em sao?"
"Đương nhiên rồi, chỉ cần là thứ có thể mua được và không làm hại tới sức khỏe."
Lộ Ninh đôi mắt lóe lên, ngữ khí tràn đầy chờ mong ghé sát tai cô: "Em muốn có chị dâu, chị ơi, chị có thể gả cho anh trai em làm chị dâu em nhé?"
Diệp Phồn Tinh: “. . .”
Diệp Phồn Tinh: “!!!”
Cô quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác???
"Chị ơi, anh trai em rất tốt đó. Chị đừng chỉ nhìn anh ấy lớn lên cao to, lúc xụ mặt không nói lời nào còn có chút hung dữ, thật ra anh ấy rất rất rất ôn nhu đấy. Nếu chị đồng ý làm vợ anh em, anh em nhất định sẽ đối xử tốt với chị."
Lộ Ninh dùng thanh âm mềm mại tích cực đẩy mạnh tiêu thụ của anh trai nhà mình: "Hơn nữa anh ấy còn chưa từng yêu đương nên không có bạn gái cũ linh tinh, nếu chị và anh ấy ở bên nhau hoàn toàn không phải lo lắng vấn đề này a."
"Về phần em, em cũng sẽ ngoan ngoãn học tập, tranh thủ lớn lên thật nhanh, sẽ không gây thêm phiền toái cho hai người. . ."
Diệp Phồn Tinh: ". . ."
Tốt lắm, không phải ảo giác. Nhưng những lời lẽ trưởng thành như này cùng cô bé con thiên chân vô tà hoàn toàn không hợp a!
''Lộ Tiểu Ninh, không được nói hươu nói vượn.”
Lộ Ninh còn chưa nói xong đã bị anh trai nhà mình đánh gãy. Cô bé không cao hứng bĩu môi ngẩng đầu: "Em không có nói hươu nói vượn, em thích chị Phồn Tinh, em muốn chị ấy ở bên anh. Như vậy anh sẽ không phải một mình đi học, một mình làm công, một mình chăm sóc nhiều người bọn em. . ."
Lộ Thâm sửng sốt, Diệp Phồn Tinh cũng sửng sốt, chỉ có Hầu Tử ai da một tiếng vui vẻ.
"Nhà chúng ta chỉ có Ninh Ninh hiểu chuyện nhất a, tuổi còn nhỏ đã biết lo lắng cho chung thân đại sự của anh trai! Nhưng mà anh trai em còn chưa đến tuổi đăng ký kết hôn đâu, dù chị Phồn Tinh đáp ứng em, hai người bọn họ hiện tại cũng không thể mỗi ngày ở bên nhau."
"Vậy thì yêu đương trước, chờ đủ tuổi rồi kết hôn." Lộ Ninh nghiêng đầu vẻ mặt nghiêm túc nhìn Diệp