"À, tôi tới đưa quà sinh nhật cho Ninh Ninh." Diệp Phồn Tinh quơ quơ túi quà trong tay: "Lúc trước không phải đã đồng ý tới viện thăm cô bé sao, vừa lúc hôm nay nghỉ rảnh rỗi liền tới nè, cô bé có ở đây không?"
"Ở, cùng Hầu Tử đi mua cơm rồi, chốc nữa sẽ về. Nhưng quà này. . ."
"Vậy tôi ở đây chờ cô bé, về phần trái cây này là tặng ba cùng bà nội anh, hy vọng họ có thể nhanh chóng bình phục, sớm ngày xuất viện."
Không đợi Lộ Thâm có cơ hội mở miệng từ chối, Diệp Phồn Tinh nói xong đã đem trái cây nhét vào tay hắn, sau đó tò mò chỉ chỉ thang máy: "Người vừa rồi, là lão Lưu à?"
Lộ Thâm có chút bất đắc dĩ, nhìn cô vẻ mặt "hết hy vọng đi, anh không cự tuyệt được tôi" lại có chút buồn cười.
Hắn cúi đầu nhìn trái cây trong tay, giật giật môi, lời đến miệng lại nuốt xuống, theo cô lên tiếng: "Ừ, là ông ấy."
"Không nghĩ tới lão Lưu lại có tình người ngầm như thế, thế mà lại tự mình tới thăm ba và bà nội anh. Tôi còn tưởng tính cách ông ta giống y khuôn mặt nghiêm túc của mình, bất cận nhân tình[1] cơ! Nhưng sao ông ta biết chuyện nhà anh? Ngay cả lão Hoàng cũng không biết. . ."
[1] không để ý tới tình cảm.
Nói đến đây Diệp Phồn Tinh có chút nghi hoặc nghiêng đầu.
Lộ Thâm dừng lại một chút, nói: "Lão Lưu là bạn bè của ba tôi, ông ấy lấy thân phận tư nhân tới."
"Hả?" Diệp Phồn Tinh tỉnh ngộ: "Khó trách Thu Tĩnh luôn nói lão Lưu đối với anh phá lệ khoan dung, thì ra hai người còn có tầng quan hệ này a!"
"Ừ."
"Vậy anh tạm nghỉ học, sau xếp tới lớp ban chúng ta cũng là lão Lưu an bài?"
Lộ Thâm không nói gì, Diệp Phồn Tinh phản ứng lại a một tiếng: "Nếu anh không muốn trả lời thì thôi, chính là tôi nghe từ miệng các bạn học nên có chút tò mò, mới hỏi một chút."
Lộ Thâm không thích người khác hỏi thăm về mình, nhìn người trước mặt rõ ràng rất muốn biết đáp án nhưng vẫn nỗ lực để ý tới cảm thụ của hắn, kháng cự trong lòng không hiểu sao tan đi nhiều.
Hắn trầm mặc một lát rồi cười: "Không có gì, đây cũng không phải bí mật gì khó nói."
"Thật sao?"
Ánh mắt Diệp Phồn Tinh sáng lên, nhướng mày nhìn hắn: "Vậy anh có thể nói cho tôi biết, vì sao lúc trước anh lại tạm nghỉ học không? Chả lẽ giống như bọn họ nói, là do đánh nhau, ẩu đả với người ta rồi bị lôi vào cục cảnh sát, thiếu chút nữa bị tống giam sao?"
Nhớ tới những lời đồn về mình trong trường học, Lộ Thâm nhếch mày, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ hỏi: "Nếu tôi nói là đúng?"
"Thì thôi, có gì đâu, ai mà chả có lịch sử đen tối."
Diệp Phồn Tinh tỏ vẻ không có gì nhún vai: "Lại nói, anh cũng đâu phải loại người cuồng bạo lực, người nọ khẳng định đã làm chuyện gì quá phận khiến anh không nhịn được mới đánh hắn đi."
Lộ Thâm ngẩn ra, trong lòng như bị người véo một cái không nặng không nhẹ.
"Tin tôi như vậy?"
Hắn nhướng mày cười nhẹ một tiếng, ngữ khí không tự giác trở nên mềm mại, những chuyện sâu trong đáy lòng chưa bao giờ nói với ai cũng không hiểu sao có xúc động muốn trút xuống.
Người này cười cũng quá đẹp đi.
Diệp Phồn Tinh nhịn không được nhìn nhiều thêm, mặt có chút nóng: "Tôi tin ánh mắt của mình."
Cô nói xong không đợi hắn phản ứng, lại hỏi: "Thế nên chuyện là như nào?"
"Người kia là hàng xóm cách vách nhà tôi, từ nhỏ tôi đã gọi một tiếng chú. . ."
Lộ Thâm rũ mắt, khóe miệng khẽ nhếch mím lại một đường thẳng tắp: "Lão ta có ý đồ dâm loạn Ninh Ninh, bị tôi phát hiện."
“Cái gì?!” Diệp Phồn Tinh tươi cười cứng đờ, đôi mắt trừng lớn.
Lộ Thâm liếc nhìn cô, thu lại lệ khí hung tàn, nhẹ nhàng bâng quơ kể khái quát lại một lần.
Hóa ra tên biến thái ý đồ dâm loạn Ninh Ninh là kẻ mặt ngoài ai cũng coi là hiền lành, nhiệt tình. Sau khi Lộ gia xảy ra chuyện, ông ta không né tránh giống như những người khác ngược lại thường xuyên tới hỗ trợ.
Lộ Thâm lúc đó phải đi học, bà nội lại ra ngoài nhặt ve chai, khó tránh khỏi không kịp chiếu cố Lộ Ninh tuổi nhỏ.
Vừa lúc người nọ đi làm ở phụ cận trường học của Lộ Ninh, thấy vậy liền xung phong nhận việc, tỏ vẻ có thể tiện đường đưa đón Lộ Ninh đi học.
Lộ Thâm khi đó không biết bộ mặt thật của lão ta, tự nhiên lòng mang cảm kích mà đồng ý. Không nghĩ tới một ngày trường học cho tan học sớm hắn tâm huyết dâng trào đi đón em gái cho cô bé một kinh hỉ, thì ai ngờ lại thấy cảnh tượng kẻ kia ôm em gái vào ngực, mưu toan dâm loạn.
Lộ Thâm kinh ngạc bạo nộ thiếu chút nữa giết lão ta.
May là có người đi đường báo cảnh sát, lão ta mới thoát chết.
Sau đó đối phương tố cáo hắn tội cố ý gây thương tích, hắn lại tố cáo ngược đối phương tội xâm hại trẻ em, hai người đánh tới kiện tụng.
Lộ Thâm một là đem tinh lực đều đặt ở trên kiện cáo, hai là sợ em gái về sau lại gặp chuyện như thế liền quyết định bỏ học —— đúng vậy, lúc ấy hắn muốn trực tiếp nghỉ học. Là lão Lưu không đồng ý, khuyên hắn