Trên đường về nhà, trong đầu Diệp Phồn Tinh tất cả đều là tình cảnh ngoài ý muốn vừa rồi.
Cái ôm của thiếu niên sạch sẽ, ấm áp ẩn ẩn hơi thở hỗn loạn mang tính xâm lược, giống như mây mù không thể tách rời, bao phủ cô bên trong, tránh không thoát.
Muốn chết, muốn chết, loại bệnh trạng này sao lại giống động xuân tâm thế?
Chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng Diệp Phồn Tinh đã nghe không ít người nói qua, cô bụm mặt, có chút hoảng.
Vì cái chết của Giang Như, cô đối với loại đồ chơi tình yêu này luôn bài xích nhiều hơn tò mò, nên tuy bên cạnh có rất nhiều người theo đuổi nhưng cô trước nay đều không động tâm.
Cô vẫn luôn cảm thấy như vậy rất tốt, cô một chút cũng không muốn giống như mẹ, vì một người đàn ông không nhìn thấy tình cảm của mình mà hủy diệt cả nhân sinh. Cô muốn vĩnh viễn kiêu ngạo tiêu sái, chỉ yêu bản thân, Diệp đại tiểu thư.
Nhưng hiện tại, cô cư nhiên lại đối với một nam sinh là đau lòng thương tiếc, là mặt đỏ tim đập. . .
Diệp Phồn Tinh càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, cơ hồ là theo bản năng quyết định: Về sau cách xa Lộ Thâm một chút.
Không phải là hắn không tốt, không xứng để cô thích. Ngược lại là hắn so với tất cả nam sinh cô biết đều tốt hơn, nên cô mới càng phải bảo trì khoảng cách với hắn.
Vì cô sợ nếu thân cận quá, bản thân sẽ không khống chế được thích hắn.
Cô sợ đến lúc đó có cảm tình xen vào, giữa hai bọn họ bạn bè cũng không thể làm.
Cho nên vẫn là cách xa chút đi, như vậy đối với mọi người đều tốt. . .
Thiếu nữ cắn môi, nhìn phong cảnh lướt nhanh qua cửa sổ xe, trong lòng cường điệu: Diệp Phồn Tinh, phải trụ vững, ngàn vạn lần đừng tìm đường chết, bằng không chính là hại người hại cả mình!
Cứ một đường tự thôi miên như vậy, cô trong lòng không còn luống cuống nữa.
Đúng lúc này di động đột nhiên vang lên, Diệp Phồn Tinh cầm lấy, màn hình hiển thị là Lộ Thâm.
". . ."
"!!!!"
Trái tim thật vất vả mới bình tĩnh trở lại hiện giờ lại không khống chế được mà nhảy loạn lên, Diệp Phồn Tinh thiếu chút nữa kêu ra tiếng, hít sâu vài ngụm, mới đỏ mặt run rẩy ấn nghe.
"Alo?"
"Về đến nhà chưa?" Không biết có phải do đang gọi điện hay không, thanh âm hắn như mang theo điện lưu, lười nhác, dễ nghe khiến da đầu người ta tê dại.
Diệp Phồn Tinh nhịn không được để microphone cách xa, trong lòng không ngừng nhắc nhở: Diệp Phồn Tinh mày mẹ nó thanh tỉnh đi cho bà mày! Còn không phải là thanh âm dễ nghe thôi sao! Trên đời này anh trai giọng dễ nghe không chỉ có mình hắn!!
Đại khái là thấy cô lâu không đáp lại, Lộ Thâm có chút buồn bực, lần đầu gọi tên cô: "Diệp Phồn Tinh?"
Diệp Phồn Tinh: ". . ."
Tạm biệt ta đã chết.
Thiếu nữ nhắm mắt lại hận mình không có tiền đồ, tim đập thình thịch, nỗ lực dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Alo? Có chuyện gì đấy, vừa rồi tín hiệu không tốt, không nghe rõ. Sao thế?"
"Không có gì, chỉ là hỏi em về đến nhà chưa. Về phần quà tặng Ninh Ninh đã nhận, con bé muốn chính miệng nói cảm ơn với em." Lộ Thâm nói xong liền đem điện thoại đưa cho Lộ Ninh.
Lộ Ninh: "Chị Phồn Tinh, cảm ơn đồng hồ của chị, em cực kỳ cực kỳ cực kỳ thích!"
Nghe thanh âm thanh thúy của cô bé con tràn ngập vui vẻ, Diệp Phồn Tinh trong lòng thở ra một hơi, nhưng lại ẩn ẩn mất mát. . .
Phi!! Mất mát con khỉ!!!
Diệp Phồn Tinh một bên nỗ lực kéo lại bản thân đang ngo ngoe rục rịch muốn thổ lộ với Lộ Thâm, một bên tươi cười với Lộ Ninh: "Ừ ừ, Ninh Ninh thích là tốt rồi, không cần cảm ơn. . . Không đắt, cái này không đắt. . . Sinh nhật chị á? Còn chưa tới đâu, đợi gần đến chị lại nói cho Ninh Ninh. . ."
Sau khi hàn huyên ba bốn phút, bên kia cúp điện thoại, Diệp Phồn Tinh ngoài miệng thở ra, trong lòng như mặt hồ bị đảo loạn, không thể bình tĩnh được.
***
Nửa tháng sau, Diệp Phồn Tinh vẫn không gặp lại Lộ Thâm.
Lộ Thâm bị chuyện trong nhà kéo chân vô pháp đi học, Diệp Phồn Tinh lại cố ý tránh né hắn, cho nên hai người tận buổi sáng hôm nay mới một lần nữa gặp mặt.
"Sớm."
Vừa tiến vào phòng học liền thấy Lộ Thâm lười biếng ghé vào bàn học cười nhẹ nhìn cô, Diệp Phồn Tinh ngực hơi co lại, bình tĩnh đi qua: "Sớm a, anh cuối cùng cũng đi học."
Trải qua nửa tháng tự thôi miên, cô đã thành công đem ý niệm "tôi hình như thích Lộ Thâm" vứt ra khỏi