Diệp Phồn Tinh không để khúc nhạc đệm này trong lòng, dù sao thì Lộ Thâm cũng đã từ chức ở Xuân Phong, Chu Tiểu Nhạc và bọn họ không phải người cùng một thế giới, ngày thường không có cơ hội gặp gỡ.
Ngay từ đầu Lộ Thâm cũng nghĩ như thế, nhưng sau một loạt chuyện xảy ra sau đó, hắn nhận ra ngày đó Chu Tiểu Nhạc xuất hiện, rất có thể không chỉ là ngoài ý muốn.
Chuyện là như thế này, không hiểu vì lí do gì mà trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, hắn liên tiếp mất việc.
Tuy thời điểm ông chủ sa thải đều có lí do nghe có vẻ rất hợp lí nhưng thời gian quá gần nhau, Lộ Thâm nhạy bén phát giác ra dị thường.
Đương nhiên khi ấy hắn không nghĩ tới mọi việc sẽ liên quan tới Chu Tiểu Nhạc.
Thẳng tới buổi tối hôm nay, hắn trên đường từ công trường về lại "ngẫu nhiên gặp lại" Chu Tiểu Nhạc một lần nữa, cũng lại nhận được cành ô liu hậu đãi thâm hậu của gã tung ra, Lộ Thâm mới nghĩ rõ ràng.
"Tao nói thằng nhãi mày lườm tao cái gì? Này làm giám đốc khách sạn, công việc lương cao thế này không có nhiều đâu, người khác muốn còn không được, mày ngược lại do do dự dự, sao lại thế này? Sao còn không mau cảm ơn Chu ca đi?"
Nói chuyện là chân chó số 1 của Chu Tiểu Nhạc, Hoàng Mao.
Lộ Thâm hoàn hồn, nhìn gã một cái, cuối cùng cũng mở miệng: "Cảm ơn ý tốt của Chu ca, nhưng tôi chỉ là học sinh cấp 3, năng lực có hạn, lại sắp phải thi đại học, chỉ sợ không thể đảm nhiệm chức vụ quan trọng như vậy."
"Nên anh mới bảo là chờ cậu thi đại học xong thì tới làm giám đốc cho anh."
Chu Tiểu Nhạc cười tủm tỉm: "Hiện tại cứ tạm kiêm chức đã. Yên tâm đi, đãi ngộ lẫn tiền lương anh trai sẽ không bạc đãi cậu đâu. Về phần nội dung công việc, cũng rất đơn giản, chính là giúp anh nhìn bọn người dưới, không để chúng nó xằng bậy là được."
"Cậu cũng biết là khách sạn của anh vừa mới khai trương không lâu, hết thảy còn đang ở giai đoạn khởi đầu, việc không nhiều lắm, sẽ không ảnh hưởng tới cậu ôn tập thi cử."
Lộ Thâm nhìn gã không nói chuyện.
Hoàng Mao thấy vậy đâm ra khó chịu, hừ một tiếng nói: "Chẳng qua anh của bọn tao gần đây còn mấy hạng mục khác phải làm, không thể bỏ dở, nhất thời lại không tìm được người thích hợp, nếu không loại chuyện tốt này làm gì tới lượt mày. Mày chắc đang trộm vui đi."
"Vì sao lại là tôi?"
Một loạt chuyện như bẫy rập giăng kín bầu trời xảy ra, Lộ Thâm rất rõ ràng, cũng tin rằng “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo”. Vì vậy khi đối mặt với Chu Tiểu Nhạc và Hoàng Mao mềm cứng luân phiên "mời", thái độ của hắn trước sau vẫn bình tĩnh.
Chu Tiểu Nhạc thấy vậy trong mắt hiện lên thưởng thức, cũng không nói tiếp những lời hoa mỹ giả dối nữa.
"Vì cậu thiếu tiền, còn tôi thiếu người."
Gã rút thuốc lá và bật lửa ra, ngữ khí hài hước, nghe rất vô hại: "Anh đã cho người điều tra cậu, trong nhà có một người cha bị bại liệt, một cô em gái mới học tiểu học còn bị bệnh, và một bà nội già yếu chỉ có thể dựa vào nhặt ve chai sống qua ngày."
"Người cậu phải nuôi có tận ba, còn phải kiếm tiền đi học cùng phí sinh hoạt, áp lực không nhẹ. Nhưng mà mấy cái áp lực đó, anh trai đều có thể giúp cậu giải quyết nha. Dù sao anh đây đã nghèo đến nỗi chỉ còn có tiền."
Ánh mắt Lộ Thâm lạnh lùng, không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ trầm mặc một lát, hỏi: "Cái giá là gì?"
"Anh nói là, anh thiếu người."
Khuôn mặt bình thường của Chu Tiểu Nhạc không biểu cảm giấu sau lớp khói thuốc, thoạt nhìn có chút xa xôi, cũng quỷ quyệt một cách khó nói.
"Cậu ấy, tuy còn trẻ nhưng rất có can đảm, tính cách so với nhiều thằng còn trầm ổn hơn. Mặt khác, hôm nay cậu vội vàng đi làm còn có thể thi ra thành tích tốt như vậy đã chứng minh cậu là kẻ có đầu óc không tồi, anh rất xem trọng cậu."
"Vậy nên nếu cậu đồng ý thì về sau theo anh làm việc, thay anh xử lý mấy cái sản nghiệp trên danh nghĩa gì đó. Yên tâm đi, anh đối xử với anh em người dưới rất hào phóng, tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu. Đừng nói là chiếu cố người nhà của cậu, chính là tương lai cậu muốn xuất ngoại đào tạo sâu, anh cũng tuyệt đối không nói nửa chữ 'không'."
Vậy nên là gã nhìn trúng "tư chất" của hắn, muốn dùng tiền mua trung thành?
Vậy còn có lý.
Nhưng Chu Tiểu Nhạc không phải Bá Nhạc, thuyền gã không phải dễ đi như vậy. Lộ Thâm hiểu rõ, nghe vậy lòng cũng không động.
Đặc biệt là nhớ lại ngày đó Diệp Phồn Tinh suýt nữa trúng chiêu, cùng công việc không hiểu nổi mất đi, đáy mắt Lộ Thâm hiện lên mấy phần thanh minh lạnh lẽo.
"Cảm ơn Chu ca đã để mắt tới, nhưng chúng ta không cùng đường, đi không cùng lối, vẫn là không nên quấy rầy lẫn nhau tự đi đường mình thôi."
Lộ Thâm nói xong liền chạy lấy người —— dù thiếu tiền hắn cũng không muốn lột da hổ.
"Đm thằng nhãi này thái độ con mẹ gì vậy! Đúng là đồ không biết xấu hổ!" Hoàng Mao nghe lời này liền nổi giận, vén tay áo muốn xông lên.
Chu Tiểu Nhạc ngăn gã ta lại, đôi mắt thon dài lạnh lùng lười biếng: "Gấp gì, sẽ có lúc nó quay đầu cầu xin tao."
"Nhưng chúng ta không phải là không còn thời gian sao?"
Hoàng Mao nói đến đây sắc mặt nôn nóng, thanh âm cũng đè thấp xuống: "Mấy ngày nay lũ cớm càng lúc càng căng, chúng ta phải nhanh chóng chuyển hàng đi, bằng không nhỡ ngày nào đó không cẩn thận lọt tiếng gió, hậu quả không phải chỉ mình có thể gánh vác được! Hơn nữa, người bên kia