Trong lòng Diệp Phồn Tinh lúc này toàn là Lộ Thâm và tình trạng bà nội hắn, cúp điện thoại xong liền tạm thời đem chuyện ngả bài với cha già nhà mình ra sau đầu.
Thời điểm vừa xuống xe, Lộ Thâm không có tin tức cuối cùng cũng gọi một cú điện thoại báo bình an cho cô.
Diệp Phồn Tinh nghe giọng nói khàn khàn mỏi mệt của hắn mà đau lòng cực kỳ, nghĩ hắn khẳng định là chưa ăn trưa, cô liền đi cửa hàng mua mấy hộp thức ăn mang lên.
Lộ Thâm vừa đi xử lý thủ tục nhập viện cho bà nội trở về, ngẩng đầu lên thì thấy cô đứng ở cửa phòng bệnh, hắn ngẩn ra rồi bước nhanh tới: "Sao em lại tới đây?"
"Em không yên tâm về anh." Diệp Phồn Tinh nhỏ giọng nói, quơ quơ cái túi trong tay: "Trước tiên ăn một chút nhé? Đã hơn 12 giờ rồi."
Lộ Thâm thật ra không có tâm trạng ăn uống, nhưng nhì thiếu nữ trước mắt tràn đầy lo lắng, hắn ngưng một lát, cuối cùng vẫn gật đầu: "Vào đi."
Hai người một trước một sau vào phòng bệnh.
Bà nội Lộ Thâm vẫn chưa tỉnh lại. Diệp Phồn Tinh nhìn lão thái thái cả người cắm đầy ống, không tiếng động nằm ở đó, như tùy lúc cũng có thể buông tay mà đi, trong lòng bỗng dưng đau đớn.
"Bà nhất định rất đau. . ." Cô không đành lòng dời mắt đi, cắn môi hỏi Lộ Thâm: "Người gây tai nạn là ai? Bắt được chưa?"
"Chưa, đối phương đâm người liền bỏ chạy, cảnh sát đang tìm kiếm."
Lộ Thâm nói lời này sắc mặt lạnh lẽo, Diệp Phồn Tinh vừa nghe đã tức giận không thôi: "Đồ khốn đấy, đừng để em bắt được gã! Bằng không em phải kiện chết gã ta!"
Khuôn mặt xinh đẹp của cô tràn ngập tức giận, khiến trái tim nặng nề lạnh băng của Lộ Thâm sinh ra một tia ấm áp. Hắn nhịn không được duỗi tay ôm lấy cô, cằm tựa trên hõm vai cô.
Diệp Phồn Tinh không kịp phản ứng, lồng ngực nhảy dựng: "Sao, sao vậy?"
"Anh hơi mệt, để anh ôm một lát." Thiếu niên nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe mùi hương thanh ngọt trên người cô gái nhỏ trong lồng ngực.
Nghe ra mỏi mệt trong giọng nói của hắn, Diệp Phồn Tinh đau lòng, nhẹ nhàng dạ một tiếng, giơ tay ôm lấy hắn: "Ôm đi, anh muốn ôm bao lâu cũng được hết."
Thanh âm cô mềm mại nói xong, nghiêng đầu hôn lên sườn mặt lạnh lẽo của hắn: "Em sẽ luôn bên cạnh anh."
Lộ Thâm ngẩn ra, cánh tay bên hông cô theo bản năng siết chặt, bất an nôn nóng phiền loạn trong lòng như đột nhiên tìm được một chỗ bay ra, thoáng chốc quay cuồng.
Hắn nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được, bỗng nhiên ngẩng đầu, tìm lấy môi cô dùng sức hôn lên.
Diệp Phồn Tinh hoảng sợ, muốn nói gì thì một bàn tay đã đè ót cô lại.
Thiếu niên trước mặt như thay da đổi thịt, không còn lười nhác, không còn ôn nhu, mà là bá đạo mang tính xâm lược vội vàng.
Diệp Phồn Tinh bị hôn đến nhũn cả người, tim đập như sấm, khuôn mặt đỏ ửng.
"Anh. . . anh không phải mệt sao?"
Cô thoạt nhìn thẹn thùng lại mê mang, một đôi mắt hạnh ngập nước, như có dòng suối lưu động. Lý trí Lộ Thâm cuối cùng cũng tìm về, yết hầu hắn khẽ nhúc nhích, buộc mình phải buông cô ra: "Ừ, nên mới phải nạp điện a."
Trong lòng buồn bực tan biến, cả người hắn nhẹ nhàng không ít, chỉ là. . .
"Dọa em à?"
Mặt mày hắn hơi buồn buồn, thoạt nhìn có chút tội lỗi, Diệp Phồn Tinh hoàn hồn chớp mắt, ho nhẹ: "Vẫn tốt. . ."
Đây là lần đầu tiên hai người hôn sâu, trong lòng cô thật ra rất ngượng ngùng, nhưng nhìn cảm xúc hắn rõ ràng tốt lên không ít, thâm tâm cô cũng vui mừng, tỏ vẻ không có gì nói: "Anh sạc đầy chưa? Chưa thì thêm một lần nữa đi. Cái kia, cảm giác thật không tồi."
Lộ Thâm: ". . ."
Lộ Thâm nhìn cô rõ ràng thẹn thùng đến mức hai tai đỏ ửng, lại còn giả vờ "Tôi là tài xế già, anh căn bản không thể dọa em", tăm tối đáy mắt rốt cuộc hiện lên ý cười.
"Đồ ngốc." Hắn giơ tay nhéo nhẹ chóp mũi cô, đứng dậy mở nắp hộp cơm: "Ăn cơm đi, ăn xong em còn phải trở về trường học đấy."
Diệp Phồn Tinh đỏ mặt sờ mũi: "Em không muốn về. . ."
Cô muốn ở lại cùng hắn.
"Không muốn thi Hoa Đại nữa à?" Mấy hộp cơm đều có hành, Lộ Thâm cầm một đôi đũa sạch sẽ đem hành trong một hộp lấy ra hết, sau đó nói: "Ngoan, mau ăn đi."
Diệp Phồn Tinh: ". . . Dạ."
Cô có chút không vui nhưng lại bị hành động chăm sóc của hắn cảm động, nhịn không được giơ tay ôm eo hắn một hồi, mới lưu luyến buông ra ăn cơm.
Lộ Thâm bị cô gái nhỏ dính người đến tạm thời bỏ chuyện sốt ruột kia ra sau.
Hai người anh một miếng, em một miếng ăn xong cơm trưa, sau đó Lộ Thâm đưa Diệp Phồn Tinh xuống tầng.
"Tình huống cụ thể của bà nội anh em đã nghe ba nói rồi. Cái kia. . . chuyện tiền bạc anh đừng lo, em có." Trước khi đi, Diệp Phồn Tinh do dự một chút, nhỏ giọng giải thích với Lộ Thâm.
Lộ Thâm ngẩn ra, muốn nói cái gì, lại nghe cô nhanh chóng bổ sung: "Đương nhiên là tiền này em cho anh vay, về sau anh phải trả em gấp bội đấy."
Lộ Thâm biết cô muốn giúp hắn, lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của hắn nên mới cố ý nói như vậy.
Lộ Thâm hoàn hồn xoa đầu cô, đồng ý, chỉ là trong lòng không tính toán làm như vậy.
Không phải do lòng tự trọng cao mà chỉ vì hắn không muốn trước mặt cô gái mình thích lộ ra yếu đuối bất lực —— tuy rằng cô đã nhìn qua không chỉ một lần.
"Em đi đây, anh cứ chăm sóc bà nội cho tốt nhé, bài vở học tập em sẽ mang về cho anh." Sắp tới lúc vào lớp, Diệp Phồn Tinh không thể không bỏ xuống mà rời đi trước.
Lộ Thâm nhìn theo bóng dáng cô rời đi, không lâu sau Hầu Tử đầu đầy mồ hôi chạy đến.
"Thâm Nhi! Đm, con mẹ nó là con rùa nào đâm bà của em! Người đâu? Bắt được chưa?! Còn bà sao rồi, bác sĩ nói gì?"
Lộ Thâm nhìn lão thái thái hôn mê bất tỉnh trên giường, nói tình hình đại khái cho Hầu Tử nghe.
Hầu Tử nghe hắn nói xong, nắm tóc hồng con mắt hơn nửa ngày, mới phun ra một từ "Đệch": "Vậy nên nếu cảnh sát không bắt được người thì tội này bà phải nhận ư? Còn có phí chữa bệnh, hơn 30 vạn á, đây đâu phải số tiền nhỏ, chính là đem cả hai người chúng ta đi bán cũng không được nhiều tiền như vậy. . ."
"Không được, vẫn phải nghĩ cách tìm tên khốn gây ra chuyện kia, tiền này mẹ nó phải do gã ta bỏ!"
"Cảnh sát đã tìm, nhưng biển người mênh mông, tìm được hay không còn là ẩn số. Lại nói dù tìm được người, đối phương chưa chắc có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy. Quan trọng nhất là tình trạng của bà không chờ nổi."
Nhớ tới cảnh sát nói chuyện có người chứng kiến cảnh đụng xe, xe đâm bà nội hắn là một xe bảy chỗ kiểu cũ, quần áo tài xế ăn mặc tương đối nghèo khổ, Lộ Thâm xoa nhẹ mi tâm: "Được rồi, đừng nói chuyện này, cậu mau giúp anh nhớ lại xem có ai tương đối tin cậy cho vay đi."
Hầu Tử sửng sốt, hoàn hồn: "Cái gì là đáng tin cậy cho vay? Mẹ nó, anh muốn vay nặng lãi á?"
". . . Nghĩ cái gì vậy." Lộ Thâm đạp nhẹ hắn một cái: