Có Ba Là Tiên Đế

Nói Quá Bệnh Tình?


trước sau

CHƯƠNG 10: NÓI QUÁ BỆNH TÌNH?

Không thể vào phòng bệnh thì thế nào chứ?

Sài Diên mở “Pháp nhãn Thái Hư ”, cho dù là vách tường phòng bệnh cũng hoàn toàn không thể ngăn được mắt anh. Trong nháy mắt này, vách tường phòng bệnh trước mắt anh gần như trở thành trong suốt, nhìn thấy tình hình bên trong không sót thứ gì. Trong phòng chăm sóc đặc biệt, một ông cụ hơn tám mươi tuổi đang nằm trên giường bệnh, tuy đang hôn mê, trên người cũng cắm các loại ống dẫn dụng cụ chữa bệnh, nhưng vẫn có thể nhìn ra khí phách dũng cảm thuộc về lão quân nhân đã chinh chiến cả đời. Ở bên cạnh giường bệnh, một bác sĩ trung niên đang sử dụng dụng cụ kiểm tra tỉ mỉ thân thể của ông cụ dưới sự giúp đỡ của trợ lý.

Sài Diên đưa mắt tới trên người ông cụ đang hôn mê.

“Hả?”

Sài Diên nhíu mày.

“Ngũ suy Thiên nhân ?”

Anh nhìn thấy rõ ràng trên trán ông cụ đang hôn mê trống rỗng, dường như có một luồng khí đen lúc ẩn lúc hiện.

Luồng khí đen này, người thường hoàn toàn không nhìn thấy.

Sài Diên cũng phải mở Pháp nhãn Thái Hư mới có thể quan sát thấy vô cùng rõ ràng.

“Hình như là ‘Hoa héo trên đầu trong ngũ suy Thiên nhân?”

Sài Diên tự nói trong lòng.

Ngũ suy Thiên nhân, là cơ thể người sau khi sống lâu hao hết tinh nguyên, sẽ lộ ra năm hiện tượng lạ.

Trên đỉnh đầu xuất hiện khí đen, chính là một trong số đó, gọi là “hoa trên đầu héo úa”.

Một khi biểu hiện ra tướng ngũ suy Thiên nhân, thường thường chứng tỏ tuổi thọ đã tận, là thần tiên khó cứu thật sự. Đừng nói là Sài Diên bây giờ, cho dù là Sài Diên lúc còn cấp độ tiên đế cũng không thể để người bệnh có hiện tượng ngũ suy Thiên nhân sống tiếp thêm bao lâu.

“Lại có thể là ngũ suy Thiên nhân, chẳng lẽ số mệnh của ông cụ đã đến rồi sao?” Sài Diên cau mày lầm bầm lầu bầu.

“Không đúng!”

“Không phải ‘Hoa héo trên đầu’ trong đại ngũ suy.”

“Ngược lại giống như ‘Thân quang chợt diệt ’ trong tiểu ngũ suy!”

Sài Diên tiếp tục quan sát, chợt phát hiện ra một vài điểm khác.

Ngũ suy Thiên nhân, chia thành đại ngũ suy và tiểu ngũ suy.

Đại ngũ suy thần tiên khó cứu, ai cũng không thể nghịch thiên cải mệnh.

Nhưng nếu là tiểu ngũ suy, thì còn có một cơ hội sống!

Khí đen trên đỉnh đầu ông cụ Ngạc cũng không phải luôn tồn tại, mà là lúc ẩn lúc hiện. Đây là “ánh sáng trên người chợt tắt” trong tiểu ngũ suy, với năng lực của Sài Diên , còn có hy vọng chữa trị.

Trong lòng Sài Diên mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vào lúc này…

“Cái gì?”

“Ngũ suy Thiên nhân?”

“Cậu nói số mệnh của ông cụ nhà chúng tôi đã đến?”

Bên cạnh chợt truyền đến tiếng phụ nữ thét chói tai.

La Thiển cũng trực tiếp giậm chân.

“Cậu là cái thứ gì, cũng dám nói số mệnh của ông cụ nhà chúng tôi đã đến?”

“Cậu có biết thân phận của ông cụ nhà chúng tôi không hả!”

“Ông cụ nhà chúng tôi ít nhất còn có thể sống hai mươi năm! Ba mươi năm!”

“Dám nguyền rủa ông cụ nhà chúng tôi, cậu muốn chết à!”

La Thiển giống như con mèo bị giẫm phải đuổi, trực tiếp nhảy dựng lên, chỉ vào Sài Diên chói tai kêu to.

Bà ta không hiểu “ngũ suy Thiên nhân”, nhưng bốn chữ “số mệnh đã đến” bà ta cũng nghe thấy rõ ràng.

Rõ ràng Sài Diên muốn nói ông cụ không sống nổi! Mười bảy tuổi ông cụ Ngạc đã nhập ngũ chinh chiến, lập ra chiến công hiển hách cho đất nước, năm đó là người có địa vị cao ở thủ đô. Hai năm nay ông ấy lớn tuổi mới trở về Hải Thành dưỡng già. Ông cụ có ba đứa con trai một đứa con gái, chen chân vào những lĩnh vực khác nhau, thành tựu nổi bật, nhà họ Ngạc cũng xem như gia tộc lớn. Nhưng trên thực tế, chỗ dựa vững chắc của nhà họ Ngạc chỉ có một, chính là ông cụ Ngạc.

Ông cụ Ngạc mới là trụ cột của nhà họ Ngạc !

Nếu ông cụ Ngạc bệnh chết, không nói nhà họ Ngạc trực tiếp sụp đổ, nhưng ít nhất là xuống dốc không phanh.

Có thể nói, sức khỏe của ông cụ, liên quan đến vận mệnh của cả nhà họ Ngạc .

La Thiển là con dâu nhà họ Ngạc , cho nên nghe thấy Sài Diên nói ông cụ “tuổi thọ đã tận” thì lập tức giận dữ, cho rằng Sài Diên nguyền rủa ông cụ.

Đừng nói là La Thiển, lúc này sắc mặt của Ngạc Triển Trình và Ngạc Trúc Vy cũng hơi khó coi.

“Ông cụ Ngạc thật sự lộ ra tướng ‘ngũ suy Thiên nhân ’.”

“Nhưng mà, cũng không phải không chữa được!”

Sài Diên thản nhiên nói.

“Ha ha!”

La Thiển cười lạnh.

“Cậu nghĩ mình là ai vậy?”

“Ngay cả phòng bệnh cũng chưa vào, đứng cách bức tường nhìn một cái đã dám nói số mệnh của ông cụ đã hết?”

“Tôi thấy cậu là đang cố ý phóng đại bệnh tình của ông cụ, cố ý dọa chúng tôi sợ! Sau đó lại nói cậu có thể chữa khỏi bệnh của ông cụ, đợi cậu chữa khỏi cho ông cụ
rồi, để nhà họ Ngạc chúng tôi biết ơn cậu, xem cậu như ân nhân!”

“Như vậy, cậu mới có thể lừa tiền lừa sắc, đùa giỡn Vy Vy trong lòng bàn tay!”

La Thiển lớn tiếng nói.

“Hừ, cậu nói cậu là bạn của Vy Vy ?”

“Vy Vy nhà chúng tôi có thân phận gì, sẽ làm bạn với loại người keo kiệt như cậu ư?” La Thiển xem thường.

“Tôi thấy chắc chắn là cậu cho Vy Vy uống thuốc mê, khiến Vy Vy si mê cậu thì có!”

“Cậu sợ nhà họ Ngạc chúng tôi phản đối Vy Vy qua lại với cậu, nên nghĩ ra quỷ kế này chứ gì!”

“Chỉ tiếc, cậu tính sai rồi!”

“Sức khỏe của ông cụ nhà chúng tôi quý giá biết bao, cậu là cái thứ gì, dựa vào cậu cũng dám đến điều trị á?”

“Muốn trèo lên Vy Vy nhà chúng tôi, cậu đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không biết tự lượng sức mình!”

“Cút!”

“Lập tức cút khỏi tầm mắt chúng tôi, nếu không tôi sẽ cho cậu biết, lửa giận của nhà họ Ngạc chúng tôi không phải dân chúng thấp kém như cậu có thể chịu được đâu!” La Thiển lạnh lùng quát.

“Hả?” Sài Diên nhíu mày.

Biết ông cụ Ngạc bệnh tình nguy kịch, La Thiển kích động giậm chân cũng đúng, Sài Diên có thể hiểu.

Nhưng La Thiển cứ mỗi câu một chữ “quý giá”, tự nhận thân phận cao quý, cành vàng lá ngọc, ưu việt mọi nơi. Loại tình huống này, thật sự khỏi phải nhiều lời nữa.

“Thôi được!”

“Sống chết có số, cần gì phải nhiều lời.”

Sài Diên nhẹ nhàng lắc đầu, dứt khoát lưu loát xoay người đi ngay.

“Một vài người trẻ tuổi bây giờ, không nói đến xuất thân sang hèn thế nào, về làm việc đối nhân xử thế thật sự còn thiếu ổn thỏa!” Lúc này Ngạc Triển Trình cũng lạnh lùng nói.

Hiển nhiên, Ngạc Triển Trình cũng đồng ý với suy đoán của La Thiển.

Ông ta cũng cho rằng Sài Diên đang cố ý phóng đại bệnh tình, muốn dựa vào việc cứu sống ông cụ để tranh công xin thưởng.

“Nhưng mà…” Mắt thấy Sài Diên muốn rời khỏi, sắc mặt Ngạc Trúc Vy liên tục thay đổi.

Cuối cùng cô ta cắn răng, nhanh chân đuổi theo.

“Ngài Sài , xin lỗi…” Ngạc Trúc Vy muốn giải thích.

“Không sao cả, chữa bệnh cứu người, coi trọng cơ duyên, không thể ép buộc.”

Sài Diên hờ hững ngắt lời Ngạc Trúc Vy .

“Có lẽ trong số mệnh của ông cụ có số kiếp như thế, cô cất viên đan dược này cho kỹ, vào lúc mấu chốt, có thể kéo dài sinh mệnh cho ông cụ được mấy ngày.”

“Năm đó ông cụ vì nước vì dân, cái này coi như chút tấm lòng của tôi đi.”

Sài Diên ngẫm nghĩ, lấy một bình sứ nhỏ ra đưa cho Ngạc Trúc Vy , bên trong là một viên Trúc Cơ đan sơ cấp.

“Cơ duyên giữa tôi và cô đã hết, không cần tiễn nữa!”

Đúng lúc thang máy đến lầu tám, Sài Diên lách mình đi vào.

Chỉ để lại Ngạc Trúc Vy trước cửa thang máy.

“Một viên đan dược sao…” Ngạc Trúc Vy nhìn thoáng qua bình sứ nhỏ trong tay.

Sài Diên dứt khoát rời đi, không biết vì sao, trong lòng Ngạc Trúc Vy mơ hồ hơi mất mát.

Nhưng mà Sài Diên vừa rời đi không bao lâu…

“Vy Vy , người tên Sài Diên kia đi rồi sao?”

“Nhanh, xuống lầu với chú thím!”

“Chú ba của con mời ông Hoa – người tài về trung y ở thủ đô đến, còn có tiến sĩ Cường Nạp Sâm – chuyên gia khoa nội được thuê bên ngoài của bệnh viện 303 đến khám bệnh cho ông cụ.”

“Nửa tiếng trước máy bay của bọn họ đã đến Hải Thành, bây giờ sắp đến bệnh viện rồi, chúng ta một đi xuống nghênh đón thôi!” La Thiển và Ngạc Triển Trình bước nhanh tới, cũng đi đến cửa thang máy bên này.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện